(HBĐT) - Sau mấy thập kỷ căn bệnh quái ác ập đến, dù được sự quan tâm của toàn xã hội nhưng những người mắc bệnh “sợ” nắng (bệnh khô da sắc tố) ở xã Mường Chiềng (Đà Bắc) vẫn lay lắt sống với “án tử”. Bệnh tật hành hạ nhưng họ khao khát được sống và mong được chữa khỏi bệnh.

 

Ông Xa Văn Chiều, 71 tuổi, xóm Nà Mặn, xã Mường Chiềng (Đà Bắc) bất lực nhìn hai con Xa Văn Thao (giữa) và Xa Văn Nhất “chết mòn” vì bệnh tật.

Đã bước sang tuổi 71, người cha ốm yếu mang trong mình những di chứng của chất độc màu da cam bất lực nhìn bệnh tật “ăn mòn” hai đứa con. “Tôi đau yếu suốt, vừa đi viện về mấy hôm nay. Các cấp, ngành cũng rất quan tâm nhưng vẫn chưa tìm ra thuốc điều trị. Giờ thằng anh bệnh nặng lắm rồi, đi lại loang choạng, chả biết thế nào” - ông Xa Văn Chiều, bố đẻ của 2 bệnh nhân Xa Văn Thao, Xa Văn Nhất, xóm Nà Mặn buồn bã.

 

 Những ngày hè vừa qua,  anh Xa Văn Nhất nằm liệt một chỗ, mọi sinh hoạt, vệ sinh đều phải nhờ đôi tay của bố, mẹ già. “Mấy hôm nay dậy đi lại được nhưng mắt mờ lắm, chẳng nhìn rõ nữa. Mấy bữa trước, vấp vào phản ngã, gãy gần hết răng rồi”, ông Chiều xót xa nhìn đứa con đang cố đứng dậy. Vợ chồng ông Chiều sinh được 9 con, 1 người đã mất, anh Xa Văn Thao (39 tuổi) và Xa Văn Nhất (29 tuổi) mắc bệnh “sợ” nắng. Anh Thao đang trong tình trạng bệnh nặng nhất, những vết thương lở loét đã ăn sâu vào mắt, khắp trên khuôn mặt, đằng sau vai gáy và không đi lại được.

 

Còn anh Xa Văn Nhất, bệnh đỡ hơn vẫn đi lại được và nói tiếng phổ thông khá lưu loát. Qua trò chuyện, Nhất tỏ ra là người khá lanh lợi, như ông Chiều (bố anh) nhận định: “Có hôm khỏe nó vẫn đi ra quán mua mắm, muối được. Nó thương bố mẹ lắm. Nhiều hôm tôi đi nằm viện nó ở nhà cứ khóc suốt. Nó muốn đi chăn bò giúp mẹ nhưng mắt mờ, mà bệnh đó thì sợ nắng lắm. Nếu không mắc bệnh, nó sẽ là một người đàn ông chững chạc”. Nghe bố nói vậy, Nhất cúi mặt, đưa tay khẽ gạt những giọt nước mắt mặn chát hòa với nước dịch màu vàng từ vết loét đang ứa ra. Nhất bảo, anh sợ nhất những hôm nắng to, những vết thương lan rộng và loét ra, vừa đau rát, vừa ngứa nên không ngủ được. Những lúc đó, anh chỉ biết mím chặt môi khóc, sợ khóc thành tiếng sẽ làm cả nhà thức giấc…

 

Con ốm đau như vậy nên bậc sinh thành như ông Chiều cũng chẳng thể nào chợp mắt. Gần 40 năm ròng rã, ông đã quen với những giấc ngủ ngắn ngủi trong màn đêm tịch liêu không lối thoát. Chẳng có gì đau hơn khi bản thân bất lực nhìn hai đứa con đang “chết mòn” vì bệnh tật.

 

Sinh được 5 con nhưng vợ chồng ông, bà Xa Văn Lắm và Hà Thị Khoa, xóm Trung Nưa đã bị căn bệnh “sợ” nắng cướp đi một đứa con (Xa Văn Hải, sinh năm 1989). Còn hiện tại, một đứa con đang bị căn bệnh quái ác này hành hạ, đó là anh Xa Văn Thành (20 tuổi). “Trước dùng thuốc từ Trung tâm phòng - chống bệnh xã hội tỉnh gửi về nhưng không thuyên giảm, giờ thì không có nữa, chỉ thỉnh thoảng bôi thuốc mỡ thôi. Nhiều hôm đỡ đau hơn, thấy mọi người đi làm nó cũng muốn đi để đỡ đần bố, mẹ. Thương con nhưng biết làm sao giờ…”, bà Khoa nghẹn ngào.

 

Chúng tôi đến xóm Nà Mười, xóm có hai anh em ruột là Xa Văn Mẫn (38 tuổi) và Xa Văn Nam (36 tuổi) cùng mắc bệnh khô da sắc tố. Mấy hôm nay, vết thương khô hơn nên bố, mẹ đều lên nương, chỉ có 2 anh em ở nhà “trông” nhau. Cùng với bệnh nhân Xa Văn Thao (xóm Nà Mặn), Nam và Mẫn là những trường hợp đầu tiên mắc phải căn bệnh quái ác này ở Mường Chiềng. Đằng đẵng mấy chục năm trời “trốn” nắng nên nước da nhờn nhợt và khuôn mặt biến dạng, người teo tóp không còn sức sống. Theo chia sẻ của người dân nơi đây, mấy năm trước, Mẫn và Nam còn đi chăn bò giúp gia đình, giờ thì bệnh nặng nên chẳng mấy khi bước xuống khỏi cầu thang. Hiện, anh Nam đã bị hỏng một mắt, còn anh Mẫn thì cũng chỉ nhìn thấy mờ đục.

 

Bà Xa Thị Thành, Trưởng trạm Y tế xã Mường Chiềng cho biết: Xã còn có 3 bệnh nhân khác là Xa Văn Tâm, xóm Chiềng Cang; Xa Văn Hiệp, xóm Trung Nưa; Xa Thị Thúy, xóm Nà Nguồm mắc bệnh, trong đó, Thúy là bệnh nhân ít tuổi nhất, năm nay mới 5 tuổi. Riêng bệnh nhân Xa Văn Tâm đã được đưa đi điều trị nhiều nơi, bằng nhiều phương pháp nhưng chưa có kết quả khả quan. Đầu năm 2016, Viện Da liễu Trung ương và Đại học Y Hà Nội lên xét nghiệm cả người bệnh và bố, mẹ bệnh nhân nhưng đến thời điểm này, trạm chưa nhận được kết quả, kết luận.

 

Trao đổi với đồng chí Sa Văn Thuần, Phó Chủ tịch UBND xã Mường Chiềng được biết: Hiện, các bệnh nhân đều nhận được trợ cấp xã hội hàng tháng, trong đó, 4 bệnh nhân đang hưởng trợ cấp nạn nhân bị nhiễm chất độc da cam. Gia đình các bệnh nhân cũng nhận được sự giúp đỡ từ các cơ quan chức năng và các nhà hảo tâm về tặng quà. Mặc dù chưa phát hiện thêm trường hợp mắc bệnh mới nhưng người dân Mường Chiềng vẫn lo, thế hệ con cháu mình sau này sinh ra mắc phải căn bệnh “sợ” nắng?.

 

Rời Mường Chiềng, chúng tôi nhớ mãi câu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của bệnh nhân Xa Văn Nhất (xóm Nà Mặn) rằng: “Mong được chữa khỏi bệnh để đi chăn bò giúp mẹ…”. Trong lúc các cơ quan chức năng vẫn  đi tìm lời giải cho căn bệnh quái ác này thì sự quan tâm của toàn thể xã hội sẽ là liều thuốc giúp họ có được sức mạnh để chiến đấu với bệnh tật. Trên hết là nhen nhóm thêm hy vọng về một ngày không xa, họ sẽ không còn “sợ” nắng nữa.

 

                                                                             

                                                                             Viết Đào

 

 

Các tin khác


Khát vọng cống hiến vì miền Nam ruột thịt

Cứ mỗi dịp tháng 4 hằng năm, những cựu binh tham gia kháng chiến chống Mỹ lại cùng tề tựu để nhớ về thời hoa lửa lên đường đi chiến đấu với nhiệt huyết và khát vọng cháy bỏng vì độc lập và thống nhất đất nước. Mỗi người một hoàn cảnh, người gác việc học hành, tạm biệt người yêu lên đường kháng chiến, người là con độc nhất trong gia đình viết đơn tình nguyện đi bộ đội, thanh niên xung phong… với tâm thế được tận hiến cho Tổ quốc.

Khởi sắc vùng chuyển dân lòng hồ sông Đà

Phương châm "nơi ở mới tốt hơn nơi ở cũ” được nhắc đi nhắc lại trong suốt hành trình triển khai Đề án ổn định dân cư, phát triển KT-XH vùng chuyển dân sông Đà. Cùng với những chính sách thiết thực, hiệu quả, những điều chỉnh kịp thời phù hợp với tình hình thực tế, đời sống nhân dân vùng tái định cư các dự án thủy lợi, thủy điện từng bước ổn định.

“Xe đạp thồ” - Huyền thoại trong chiến thắng Điện Biên Phủ

Đến thăm Bảo tàng Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, chúng tôi được chị Ngô Thị Lai, cán bộ Bảo tàng giới thiệu tham quan, tìm hiểu khá nhiều hiện vật quan trọng, độc đáo, góp phần làm nên chiến thắng lừng lẫy năm châu 70 năm về trước. Một trong những hiện vật ấy là chiếc xe đạp thồ huyền thoại.

Ký ức về "mùa hè đỏ lửa" Thành cổ Quảng Trị năm 1972

Cho đến nay, sau 52 năm, trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, được mệnh danh là "mùa hè đỏ lửa” với sự huy động lực lượng lớn chưa từng có trong 81 ngày đêm giằng co từng mét đất, ngôi nhà giữa bom rơi, đạn nổ vẫn còn in đậm trong ký ức quân và dân cả nước cũng như lớp thanh niên tỉnh Hòa Bình lên đường đến với chiến trường Quảng Trị, góp phần tô thắm trang sử hào hùng của dân tộc trong hành trình giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Bảo tồn giá trị văn hóa, góp phần thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội

Văn hóa có vai trò đặc biệt quan trọng đối với mỗi quốc gia, dân tộc. Trong bối cảnh hiện nay, việc bảo tồn, phát huy các giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể của các vùng miền, dân tộc là nhiệm vụ rất quan trọng, vừa góp phần củng cố nền tảng tinh thần của xã hội, tăng cường khối đại đoàn kết, khơi dậy khát vọng phát triển, vừa quảng bá du lịch, thúc đẩy phát triển KT-XH.

Người chiến sỹ quân y và khúc hát bi tráng giữa khói lửa Điện Biên Phủ

Sinh năm 1932, năm nay cựu chiến binh (CCB) Vũ Trọng Thuận ở tổ 3, phường Thống Nhất (TP Hòa Bình) đã ngoài 90 tuổi, nhưng khi kể về một thời binh lửa nơi chiến trường Điện Biên Phủ năm xưa, giọng ông vẫn sang sảng. Thời điểm đó ông tham gia với vai trò là chiến sỹ quân y của trạm thu dung điều trị thương binh dưới tán rừng Mường Phăng. 70 năm đã trôi qua, ký ức thời thanh niên của người cựu binh như ùa về khi hoa ban nở trắng những cánh rừng Tây Bắc.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục