(HBĐT) - Một sáng trời trong xanh, nắng phớt nhẹ, ông X. đang thư giãn cùng chén chè và nghe nhạc không lời bên hiên nhà thì có tiếng chuông cổng.


Một "síp-pơ” có nụ cười thân thiện xuất hiện, vồn vã: "Bác có quà. Mà bên gửi đã trả phí dịch vụ rồi ạ”. Ai tặng quà mà tốt tính thế không biết. Sáng ra đã có quà khiến ông thấy lòng lâng lâng, muốn huýt sáo một vài làn điệu du dương. Run run, hồi hộp và xen lẫn chút tò mò… Cái gì nhỉ, ai mà tạo cho nhau một cảm giác thích thú này cơ chứ. Soạt…soạt… Hé lộ một cuốn sách "Tinh tuyển những tác phẩm thơ, văn giai đoạn…” và 2 CD ca nhạc. À, những tác phẩm thơ được phổ nhạc. Ai nhỉ? Lật đề tựa. Ôi giời, nữ văn sĩ kiêm "nhiếp ảnh gia” Mộng Mơ. Phần giới thiệu thân thế, sự nghiệp đáng nể làm sao: hội viên của hơn "1 tá” hội. Còn lời đề tặng mới ngọt ngào làm sao. Cả bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Ông suýt phì cười vì tên cô ấy chuyển sang tiếng Anh là "Mong Mo”. Trong đĩa, sẽ có 1 vài bài "hit” do chính nữ văn sĩ trình bày, tự đệm pia-no.

Mở trang đầu là dòng chữ: "Mến tặng anh, đứa con tinh thần của em… Những sáng tác suốt từ thời hoa niên của em”. Ngồi thừ ra vì một niềm hạnh phúc vô bờ. Mình về hưu ở chốn "thâm sơn, cùng cốc” thế này mà vẫn có bạn nhớ đến. Nhưng còn phong bì gì nữa nhỉ? Giấy mời… "Hân hạnh mời bạn văn nghệ sĩ đến tầng 20 khách sạn Rex vào hồi 20 h để dự bữa cơm thân mật và đón nhận, thưởng thức các tác phẩm chọn lọc”. À, gọi là bữa liên hoan giới thiệu cuốn sách, đĩa nhạc và "Gala âm nhạc và văn thơ”. Nhưng mà ông với nữ văn sĩ kia mới quen nhau và cũng chỉ gặp nhõn lần hồi đi dự trại sáng tác cách đây 8 năm. Ngần ấy thời gian thế mà chị ấy vẫn tìm ra được địa chỉ của ông ở một thị tứ xa hút. Nhưng mà quý nhau, mộ tài của nhau thì xá gì… Ông thì nghĩ đơn giản, mua bó hoa và mang ít hoa trái trong vườn gọi là "cây nhà lá vườn” đến mừng cũng được, nhưng vợ ông một người ít đọc những sáng tác của chồng thì cho ý kiến: "Ông hay nhỉ… "Người ta” gửi sách, gửi thiếp mời tận tay mà ông đi "tay không” à… Mà này, sách in đến trên 2.000 cuốn cũng tốn kém chứ. Chưa kể làm đĩa nhạc. Nghệ thuật gì thì cũng phải thực tế”. Phụ nữ sâu sắc đấy chứ, có phải như "cơi đựng trầu” như dân gian nói đâu. Thấy vợ có lý, để nắm thêm tình hình, ông gọi cho ông bạn trên thị xã, được đáp trả:

- Tôi cũng nhận được sách và đĩa của "mợ ấy” rồi… Chắc là đi dự thôi. Tôi về hưu, lương còm thì làm phong bì "còm” thôi. Còn ông "đại za” thì cứ nặng chình trịch mà làm. Mà cái chính là dịp được "yết kiến” người nổi tiếng.

Gọi cho nhà biên kịch điện ảnh nọ cũng nhận được một tràng tâm trạng:

- Nghe nói "Gala đin-nơ” này hoành tráng lắm. "Khổ chủ” tung đâu mấy trăm giấy mời, rình rang lắm. Có khá nhiều VIP. Họ là người viết lời tựa đó. Còn bạn bè đằng chồng, đằng vợ, con cái… Rồi nghe nói còn làm truyền thông các kiểu nữa cơ. Chắc chỉ thiếu mỗi món trình diễn thời trang của chị ấy nữa thôi. Chung quy là sự kiện văn hóa nổi bật nhất trong tuần tới. Đi nhé…

Gọi tiếp cho ông bạn, một độc giả thuần túy nhưng khá góc cạnh, ông ấy thẳng thừng:

- Thật đúng là… Tôi chẳng hiểu đời sống văn hóa tinh thần của các "văn nghệ sĩ lớn” các ông như thế nào, chứ 3 cái vụ "lăng xê” vô lối, "tự nổ”, "cưới sách, cưới nhạc” um xùm tôi chả lạ. Nghệ thuật chân chính thì "hữu xạ tự nhiên hương”, chứ cứ rùm beng rồi chả ai nhớ nổi một đầu đề, nốt nhạc thì nên né cho lành. Đến cái ông gì làm ở cả nhà hát "nhớn” Hà Nội đến mấy đêm, còn chẳng ai thèm nhớ, huống hồ… Nếu chỉ làm một nhóm bạn hữu 5-7 người thì ai nói. Đằng này, đông như hội, còn cỗ bàn, ăn uống linh đình. Chả lẽ đi tay không. Ông cứ đi đi. Tùy tâm. Còn tôi, tôi ở nhà chơi với cháu cho lành. Thế nhé…

Sao cứ rối tinh lên thế. Mất cả hứng.


Bùi Văn


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục