(HBĐT)-Thời gian lặng lẽ trở mình. Đường về nhà trong thẳm sâu ngày tháng tròn đầy trái tim người xa quê. Bình dị đấy, vẫn là con đường đẹp nhất. Đi muôn phương thầm mong được trở lại. Từng bước chân hằn lên theo bóng thời gian, kỷ niệm mãi đọng lại dịu dàng trong lòng ngập tràn nắng thơm, mùi cỏ dại tan trong nắng sớm, những khóm hoa mua, hoa sim ven đường bung nở hồn nhiên vẻ đẹp giao hòa. Nhiều thứ hôm qua đã lùi sâu và chìm khuất. Xa rồi tuổi nhỏ, cô gái ngày nào mới nhận ra vẻ đẹp của làng quê đổi mới.
Con đường uốn lượn dọc
chân đồi đã được đổ bê tông từ giữa những năm 90 của thế kỷ trước. Đôi khi thầm nhớ khoảng trời trong trẻo hiện
bóng quê nhà, ký ức trở lại. Đường cũng đủ rộng, ven đường những cây cột điện
đã được gắn đèn thắp sáng mỗi đêm, những ngôi nhà ngói cũ xưa cũng thay nhau là
những nhà cao tầng…..Cứ men theo con đường làng nằm trườn dưới bóng tre, níu mùi rơm rạ mà bước. Đường làng nho nhỏ
quanh co là chốn an yên ta tìm về mỗi khi. Giẫm chân trần trên đất ấm, mắt nồng
cay. Bắt gặp người quen là những cụ bà, cụ ông, mặt mày mừng rỡ, lời
chào đon đả từ xa...niềm vui sướng của lũ trẻ quanh làng lại được chạy nhảy
tung tăng…
Mưa vẫn bay bay, mưa bay
giăng như sương che phủ những cánh đồng lúa làng quê đang chuẩn bị vụ gặt mới.
Nhìn từ xa những cánh chim chao liệng trên đồi khi cây cỏ đang đang vào thu.
Mùa hè đã qua, tiết thu đang len lỏi qua những tán lá, bìa rừng, ngọn đồi. Cỏ
cây bên con đường làng dường như thẫm xanh ưu tư hơn. Mùa này, mùa mà mỗi buổi
sáng, chiều, đám trẻ đi học ríu rít đi trên con đường ven đồi. Tiếng nói, tiếng
cường của chúng khiến lòng bắt gặp một tuổi thơ trong vắt sáng thu nào. Chỉ
khác con đường tuổi thơ năm nào thì lầy thụt, nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo men theo
chân đồi, men theo bờ ao dọc theo thung lũng.
Phải rồi, có nhiều con đường
để ra đi nhưng chỉ có một lối để trở về. Lối mòn con đường "Làng quê” không tên
lắng sâu. Tôi dường như bé lại trước mọi thứ đổi thay. Bước chậm rãi trên con
đường làng dẫu những bước chân hối hả người đi vẫn lưu dấu trong tôi những khoảng
lặng, sau cánh cửa không gian ấm nồng bóng nắng. Mùa nối mùa đi qua níu theo tuổi
đời. Và nay, con cái lớn nhanh, lại tiếp bước sải cánh thiên di chân trời mộng ước
từ con đường làng quê yên bình này…
Bùi Thị Chiều
(Cao Dương- Lương Sơn)
(HBĐT) -Nghe tin chị Thoan sắp đi lấy chồng, mấy chị em chúng tôi thấy vui lắm. Lại được chén cỗ rồi. Bong bóng lợn sẽ được thổi thành quả bóng cho đám trẻ đá ở đầu ngõ. Mà lấy ai chứ lấy anh Huỳnh thì còn gì bằng. Cùng làng, cùng xóm với nhau nên quá biết rồi. Nhưng chuyện yêu đương của anh Huỳnh và chị Thoan quả là bất ngờ. Họ yêu nhau kín thế. Chỉ đến lúc bảo anh sắp nhập ngũ thì cả 2 bên mới biết chuyện.