Một "síp-pơ” có nụ cười thân thiện xuất hiện, vồn vã: "Bác có quà. Mà bên gửi đã trả phí dịch vụ rồi ạ”. Ai tặng quà mà tốt tính thế không biết. Sáng ra đã có quà khiến ông thấy lòng lâng lâng, muốn huýt sáo một vài làn điệu du dương. Run run, hồi hộp và xen lẫn chút tò mò… Cái gì nhỉ, ai mà tạo cho nhau một cảm giác thích thú này cơ chứ. Soạt…soạt… Hé lộ một cuốn sách "Tinh tuyển những tác phẩm thơ, văn giai đoạn…” và 2 CD ca nhạc. À, những tác phẩm thơ được phổ nhạc. Ai nhỉ? Lật đề tựa. Ôi giời, nữ văn sĩ kiêm "nhiếp ảnh gia” Mộng Mơ. Phần giới thiệu thân thế, sự nghiệp đáng nể làm sao: hội viên của hơn "1 tá” hội. Còn lời đề tặng mới ngọt ngào làm sao. Cả bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Ông suýt phì cười vì tên cô ấy chuyển sang tiếng Anh là "Mong Mo”. Trong đĩa, sẽ có 1 vài bài "hit” do chính nữ văn sĩ trình bày, tự đệm pia-no.
Mở trang đầu là dòng chữ: "Mến tặng anh, đứa con tinh thần của em… Những sáng tác suốt từ thời hoa niên của em”. Ngồi thừ ra vì một niềm hạnh phúc vô bờ. Mình về hưu ở chốn "thâm sơn, cùng cốc” thế này mà vẫn có bạn nhớ đến. Nhưng còn phong bì gì nữa nhỉ? Giấy mời… "Hân hạnh mời bạn văn nghệ sĩ đến tầng 20 khách sạn Rex vào hồi 20 h để dự bữa cơm thân mật và đón nhận, thưởng thức các tác phẩm chọn lọc”. À, gọi là bữa liên hoan giới thiệu cuốn sách, đĩa nhạc và "Gala âm nhạc và văn thơ”. Nhưng mà ông với nữ văn sĩ kia mới quen nhau và cũng chỉ gặp nhõn lần hồi đi dự trại sáng tác cách đây 8 năm. Ngần ấy thời gian thế mà chị ấy vẫn tìm ra được địa chỉ của ông ở một thị tứ xa hút. Nhưng mà quý nhau, mộ tài của nhau thì xá gì… Ông thì nghĩ đơn giản, mua bó hoa và mang ít hoa trái trong vườn gọi là "cây nhà lá vườn” đến mừng cũng được, nhưng vợ ông một người ít đọc những sáng tác của chồng thì cho ý kiến: "Ông hay nhỉ… "Người ta” gửi sách, gửi thiếp mời tận tay mà ông đi "tay không” à… Mà này, sách in đến trên 2.000 cuốn cũng tốn kém chứ. Chưa kể làm đĩa nhạc. Nghệ thuật gì thì cũng phải thực tế”. Phụ nữ sâu sắc đấy chứ, có phải như "cơi đựng trầu” như dân gian nói đâu. Thấy vợ có lý, để nắm thêm tình hình, ông gọi cho ông bạn trên thị xã, được đáp trả:
- Tôi cũng nhận được sách và đĩa của "mợ ấy” rồi… Chắc là đi dự thôi. Tôi về hưu, lương còm thì làm phong bì "còm” thôi. Còn ông "đại za” thì cứ nặng chình trịch mà làm. Mà cái chính là dịp được "yết kiến” người nổi tiếng.
Gọi cho nhà biên kịch điện ảnh nọ cũng nhận được một tràng tâm trạng:
- Nghe nói "Gala đin-nơ” này hoành tráng lắm. "Khổ chủ” tung đâu mấy trăm giấy mời, rình rang lắm. Có khá nhiều VIP. Họ là người viết lời tựa đó. Còn bạn bè đằng chồng, đằng vợ, con cái… Rồi nghe nói còn làm truyền thông các kiểu nữa cơ. Chắc chỉ thiếu mỗi món trình diễn thời trang của chị ấy nữa thôi. Chung quy là sự kiện văn hóa nổi bật nhất trong tuần tới. Đi nhé…
Gọi tiếp cho ông bạn, một độc giả thuần túy nhưng khá góc cạnh, ông ấy thẳng thừng:
- Thật đúng là… Tôi chẳng hiểu đời sống văn hóa tinh thần của các "văn nghệ sĩ lớn” các ông như thế nào, chứ 3 cái vụ "lăng xê” vô lối, "tự nổ”, "cưới sách, cưới nhạc” um xùm tôi chả lạ. Nghệ thuật chân chính thì "hữu xạ tự nhiên hương”, chứ cứ rùm beng rồi chả ai nhớ nổi một đầu đề, nốt nhạc thì nên né cho lành. Đến cái ông gì làm ở cả nhà hát "nhớn” Hà Nội đến mấy đêm, còn chẳng ai thèm nhớ, huống hồ… Nếu chỉ làm một nhóm bạn hữu 5-7 người thì ai nói. Đằng này, đông như hội, còn cỗ bàn, ăn uống linh đình. Chả lẽ đi tay không. Ông cứ đi đi. Tùy tâm. Còn tôi, tôi ở nhà chơi với cháu cho lành. Thế nhé…
Sao cứ rối tinh lên thế. Mất cả hứng.
Bùi Văn
(HBĐT) -Nghe tin chị Thoan sắp đi lấy chồng, mấy chị em chúng tôi thấy vui lắm. Lại được chén cỗ rồi. Bong bóng lợn sẽ được thổi thành quả bóng cho đám trẻ đá ở đầu ngõ. Mà lấy ai chứ lấy anh Huỳnh thì còn gì bằng. Cùng làng, cùng xóm với nhau nên quá biết rồi. Nhưng chuyện yêu đương của anh Huỳnh và chị Thoan quả là bất ngờ. Họ yêu nhau kín thế. Chỉ đến lúc bảo anh sắp nhập ngũ thì cả 2 bên mới biết chuyện.