Em Đinh Thị Nhung (thứ 2 từ phải sang) nhận giấy khen tại cuộc thi

Em Đinh Thị Nhung (thứ 2 từ phải sang) nhận giấy khen tại cuộc thi "Rung chuông vàng” do Đoàn TN trường THPT Kỳ Sơn tổ chức.

(HBĐT) - Cầm tờ giấy báo trúng tuyển ĐH, Nhung mừng nhưng em lại khóc thật nhiều, cô Thu, bác của em rồi ngay cả Ngọc, chị họ của em cũng đều khóc, bởi ai cũng cay đắng nhận ra, Nhung đỗ ĐH đấy nhưng biết lấy tiền ở đâu để cho Nhung theo học bây giờ?

 

Lá rách ít đùm lá rách nhiều.

 

Khi tôi đến nhà bác ruột của Đinh Thị Nhung (Đồng Giang – Dân Hoà - Kỳ Sơn), em đã đi bán hàng thuê ở ngoài Xuân Mai (Hà Nội). Trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ, ngồi tiếp chuyện với tôi chỉ có bác ruột của em là cô Bùi Thị Thu, năm nay đã gần 60 tuổi và em Bùi Thị Ngọc, chị họ của Nhung. Tôi hỏi Ngọc: “ Nhung đến ở với gia đình mình lâu chưa?” Ngọc không nhớ rõ lắm rồi em bảo đi tìm giấy khen của Nhung là biết vì từ dạo chuyển đến đây ở, đều đều năm nào Nhung cũng mang về một tờ giấy khen. Nhìn vào góc học tập đã dán kín các tờ giấy khen, Ngọc kết luận: “ Nhung đến ở nhà cháu từ năm học lớp 2”.

 

Trước đó, Nhung cũng có một gia đình gồm bố mẹ và anh trai ở xã Phúc Tiến (Kỳ Sơn) nhưng bố em vốn là một người hay rượu chè, mỗi lần rượu say ông lại về đánh đập vợ, con. Những trận đòn từ người chồng vũ phu buộc mẹ Nhung phải làm đơn ra toà. Từ ngày bố mẹ bỏ nhau, ba mẹ con Nhung rời Phúc Tiến lang thang khắp nơi. Người mẹ sau quá nhiều những trận đòn roi của chồng giờ trở nên ngớ ngẩn, thần kinh nhiều lúc không được ổn định nên đã không thể nuôi nổi hai con của mình. Vậy là Nhung đành xa mẹ về ở với bác ruột. Hoàn cảnh của bác cũng chẳng khấm khá gì hơn, “ nhà chỉ có ít ruộng nên những lúc nông nhàn, hai vợ chồng chỉ biết đi làm thuê để nuôi con, nuôi cháu”, cô Thu tâm sự. Nhưng sự đời chẳng đơn giản như thế, khi cả Ngọc và Nhung đang tuổi ăn, tuổi lớn, cô Thu mắc vào ốm đau bệnh tật, không thể đi làm thuê để kiếm tiền như trước, vậy là mọi gánh nặng đổ hết lên đôi vai của người đàn ông trụ cột duy nhất trong gia đình.  Hàng tháng với chiếc xe máy tàng, ông đi khắp nơi để tìm việc làm thêm nuôi gia đình. Nhưng hiện nay, ông cũng đã bước qua tuổi 60, sức khoẻ yếu cộng với bệnh nặng tai, ông không còn dễ dàng kiếm việc như trước. Khó khăn càng chồng chất hơn khi năm 2010, Ngọc chính thức thi đỗ và đi học chuyên ngành mầm non thuộc ĐH Sư phạm Tây Bắc. Hoàn cảnh khó khăn vậy nhưng khi gia đình Ngọc làm đơn xin vay vốn sinh viên để đi học, em không được cán bộ vay vốn ở xóm giải quyết. Hàng tháng, bằng mọi cách, bố mẹ Ngọc cũng phải tiết kiệm một khoản tiền để Ngọc theo học nốt những năm cuối. Cũng chính vì những lý do đó nên dù thương cháu nhưng hai bác của Nhung cũng không biết xoay cách gì để em có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ.

 

Ước mơ của cô học trò nghèo

 

Hoàn cảnh khó khăn như một động lực càng giúp Nhung phấn đấu học tập. Trong suốt những năm học phổ thông, Nhung đều là học sinh khá, giỏi của trường. Cảm động trước hoàn cảnh và nghị lực vươn lên của cô học trò nhỏ, hầu hết những thầy, cô giáo ở trường đều giúp đỡ em. Những khi gia đình khó khăn, không có tiền nộp học, cô giáo chủ nhiệm lại ứng ra nộp trước rồi mới thu lại sau, cũng có nhiều lúc cô không thu lại mà hỗ trợ cho em đến trường.

 

Cũng như bao cô, cậu học trò khác ở năm cuối cấp, Nhung mơ ước đến cổng trưởng đại học nên dù biết có thi đỗ cũng khó có khả năng theo học nhưng Nhung vẫn quyết tâm làm hồ sơ thi vào ĐH Lâm nghiệp để thử khả năng của mình. Ngay khi tốt nghiệp THPT với số điểm cao nhất trường, Nhung xếp lại mọi sách vở, xin đi làm thuê, đến ngày thi ĐH, em về thi xong lại tiếp tục đi làm ở Hà Nội. Không được ôn luyện gì nhưng em đã thi đỗ vào khoa Quản lý đất đai (ĐH Lâm nghiệp). Cầm tờ giấy báo trúng tuyển ĐH, Nhung mừng nhưng em lại khóc thật nhiều, cô Thu, bác của em rồi ngay cả Ngọc, chị họ của em cũng đều khóc, bởi ai cũng cay đắng nhận ra, Nhung đỗ ĐH đấy nhưng biết lấy tiền ở đâu để cho Nhung theo học bây giờ? Biết có chương trình vay vốn tín dụng HSSV, Nhung nhờ bác đứng ra bảo lãnh để vay nhưng cán bộ vay vốn ở xóm lại một lần nữa từ chối với lý do “nếu Nhung đã nhập khẩu vào nhà bác rồi thì không được vay”. Chỉ còn ít  ngày nữa là Nhung đã phải lên trường làm thủ tục nhập học nhưng cho đến bây giờ, mọi khoản tiền để đóng góp đầu năm em chưa biết nhìn vào đâu, em nói, nếu không vay được tiền, cổng trưởng ĐH là một mơ ước quá xa vời với em.

 

Dẫu biết rằng, giảng đường ĐH không phải con đường duy nhất để vào đời nhưng với một cô bé có hoàn cảnh như Nhung, nếu không có cơ hội để học tiếp, có lẽ em sẽ chỉ còn một con đường là tiếp tục cuộc đời làm thuê không bằng cấp, không ngành nghề đào tạo.

 

                                                                                  

                                                                    Phương Linh

 

 

 

Các tin khác


“Xe đạp thồ” - Huyền thoại trong chiến thắng Điện Biên Phủ

Đến thăm Bảo tàng Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, chúng tôi được chị Ngô Thị Lai, cán bộ Bảo tàng giới thiệu tham quan, tìm hiểu khá nhiều hiện vật quan trọng, độc đáo, góp phần làm nên chiến thắng lừng lẫy năm châu 70 năm về trước. Một trong những hiện vật ấy là chiếc xe đạp thồ huyền thoại.

Ký ức về "mùa hè đỏ lửa" Thành cổ Quảng Trị năm 1972

Cho đến nay, sau 52 năm, trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, được mệnh danh là "mùa hè đỏ lửa” với sự huy động lực lượng lớn chưa từng có trong 81 ngày đêm giằng co từng mét đất, ngôi nhà giữa bom rơi, đạn nổ vẫn còn in đậm trong ký ức quân và dân cả nước cũng như lớp thanh niên tỉnh Hòa Bình lên đường đến với chiến trường Quảng Trị, góp phần tô thắm trang sử hào hùng của dân tộc trong hành trình giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Bảo tồn giá trị văn hóa, góp phần thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội

Văn hóa có vai trò đặc biệt quan trọng đối với mỗi quốc gia, dân tộc. Trong bối cảnh hiện nay, việc bảo tồn, phát huy các giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể của các vùng miền, dân tộc là nhiệm vụ rất quan trọng, vừa góp phần củng cố nền tảng tinh thần của xã hội, tăng cường khối đại đoàn kết, khơi dậy khát vọng phát triển, vừa quảng bá du lịch, thúc đẩy phát triển KT-XH.

Người chiến sỹ quân y và khúc hát bi tráng giữa khói lửa Điện Biên Phủ

Sinh năm 1932, năm nay cựu chiến binh (CCB) Vũ Trọng Thuận ở tổ 3, phường Thống Nhất (TP Hòa Bình) đã ngoài 90 tuổi, nhưng khi kể về một thời binh lửa nơi chiến trường Điện Biên Phủ năm xưa, giọng ông vẫn sang sảng. Thời điểm đó ông tham gia với vai trò là chiến sỹ quân y của trạm thu dung điều trị thương binh dưới tán rừng Mường Phăng. 70 năm đã trôi qua, ký ức thời thanh niên của người cựu binh như ùa về khi hoa ban nở trắng những cánh rừng Tây Bắc.

Vẹn nguyên ký ức về trận chiến Đồi A1

Sinh năm 1934, năm nay dù đã 90 tuổi nhưng khi kể lại những ngày cùng đồng đội tấn công Đồi A1 ở chiến dịch Điện Biên Phủ cách đây tròn 70 năm, đôi mắt của cựu chiến binh (CCB) Mai Đại Xá ở tổ 7, phường Đồng Tiến (TP Hòa Bình) như có lửa, giọng nói trở lên mạnh mẽ như thuở 20 tay cầm súng, bật dậy từ chiến hào hô xung phong...

Hồi ức về trận chiến đồi Độc Lập tại Điện Biên Phủ

LTS: Thiếu tướng Bùi Đức Tùng, nguyên Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Nghệ An, trong Chiến dịch Điện Biên Phủ là Trung đội trưởng thuộc Đại đội 924, Tiểu đoàn 542, Trung đoàn 165, Đại đoàn 312. Thiếu tướng Bùi Đức Tùng đã kể lại những kỷ niệm tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ trong cuốn sách "Chiến sĩ Điện Biên Phủ thành phố Vinh” do Ban liên lạc chiến sĩ Điện Biên Phủ thành phố Vinh biên soạn. Báo Quân đội nhân dân Điện tử trích gửi đến bạn đọc.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục