HBĐT) - Đêm qua, mùa hạ trước khi bịn rịn dời đi đã choàng lên người tôi tấm chăn mỏng. Cuộn tròn trong sự ấm áp vừa vặn, tôi say ngủ cho đến khi những chú chim sâu ríu rít trên mấy cành cây xoà gần vào ban công và lũ gà con trong sân sau nhà hàng xóm chiêm chiếp đánh thức. Dụi mắt nhìn ra thấy trời trong veo và mát rượi. Giấc ngủ thôi không níu kéo, tấm chăn thôi không gọi mời vì có thứ là lạ đến bâng khuâng, ru rót vào tâm hồn tôi từ mấy giọt thanh âm lóng lánh ngoài kia mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tôi rất thích chạy xe thật chậm mỗi sáng mùa thu, kệ cho dòng người tấp nập ngược xuôi và tôi thành ra lạc lõng. Còi xe không inh ỏi, bụi đường không mờ mịt như hôm qua và tôi cũng thôi không thấy cần phải vội vàng. Xe tôi chạy chậm qua một quán quà sáng, khói bốc lên từ nồi nước dùng thơm ngậy. Cô hàng bún hồng tươi đôi má không thấy đưa tay quẹt mồ hôi vì khuôn mặt cô chỉ rịn hơi nước, nụ cười vì thế trọn vẹn dành cho các vị khách ghé vào ăn vội. Bên này đường, từ trong ngõ nhỏ, người phụ nữ luống tuổi dắt chiếc xe đạp cũ chở một xảo rau. Thoạt trông đã biết đây không phải là người trồng rau chuyên nghiệp. Mỗi thứ chỉ vài ba mớ nhưng xanh non mướt mát. Bên đường, thứ quà được bày bán nhiều nhất là những trái ổi, xanh lục hoặc vàng ươm, ngọt lịm và thơm lừng... Ký ức tuổi thơ tôi bỗng hiện về trong trẻo. Cây ổi cha tôi trồng rìa ao, cứ nhạt nắng hè là vàng quả chín như thể ổi gom nắng của mùa hạ cho vàng giòn, chín ngọt. Trước khi mẹ tôi giặt mấy cái áo tự tay mẹ khâu chuẩn bị cho chị em tôi tới trường là tôi và mấy đứa bạn trưa nào cũng đu mình trên cành ổi. Không bứt là quả chín rụng vàng mặt ao. Cành ổi dai, bọn trẻ chúng tôi tha hồ bám chỉ một tay rồi thả mình đu đưa, tay kia với bứt đút đầy túi quần, túi áo. Miệng đứa nào đứa nấy nhồm nhoàm, còn ném nhau bùm bụp, nô đùa át cả tiếng cha tôi luôn miệng nhắc cẩn thận kẻo ngã.
Chiếc cầu bắc qua con sông rộng ngày nào tôi cũng đi qua đôi bận. Cái gì quá quen thường dễ bị lãng quên bởi cứ tưởng mình đã nhớ rõ. Chiếc cầu ấy hôm nay làm tôi bất giác giật mình. Uốn cong mình chở dòng người xe tấp nập, chiếc cầu hôm nay không giống một cánh cung oai phong của chàng dũng sĩ khổng lồ vươn cao đôi tay với khuôn ngực trần vạm vỡ, dầm đôi chân vững chãi giữa dòng nước lớn, cũng không giống dải lụa mềm mại thắt lưng thon của thiếu nữ tuổi đôi mươi. Đầu cầu bên này là mùa thu se lạnh. Mặt nước và bầu trời giao hoà bởi những làn sương mai mỏng mảnh. Những chú chuồn chuồn chăm chỉ dậy sớm cũng chưa dám chạm đuôi xuống nước nô đùa, chầm chậm mà đi tưởng mình luồn dưới mây bồng bềnh để sang bên kia lại đã thấy nắng hửng lên như mùa hạ vẫn còn hiện hữu... Chút chút cho lòng vương vấn. Chút chút cho dạ thao thiết một nỗi niềm. Thời khắc giao mùa, bốn mùa nhắc con người ta những điều mà cuộc sống bộn bề lo toan thường khiến người ta quên mất: thời gian không ngừng trôi... và tôi càng có lý do để chầm chậm chạy xe giữa dòng người tấp nập. Thời gian vận động theo quy luật của nó. Cuộc sống cũng vần xoay theo quy luật của nó, không có gì là bất biến. Cả những khoảnh khắc cực kỳ trong trẻo của buổi sáng chớm thu này cũng chẳng hề giống nhau. Có thể vẫn là tôi, vẫn là cô hàng bún có đôi má hồng, người phụ nữ với chiếc xe đạp cũ và những cọng rau rung rung xanh mướt... nhưng sợi nắng còn sót lại cuối hè kia thu sau có vàng như thế? Làn gió đầu mùa thu sau có mơn man như thế? Sương có mong manh như thế? Mây liệu có bồng bềnh cao thấp trong thủa thu sau?...
Ngày mai thu đã không còn giống hôm nay vậy sao kỳ vọng mọi mùa thu đều giống nhau với vài ba tín hiệu. Tôi chậm lại để lưu giữ khoảnh khắc trong trẻo của mùa thu, trong trẻo của tâm hồn, lưu giữ lại cho tôi và cả mùa thu rằng, đã có một ngày thu trong veo như hôm nay.
Tản văn của Lê Thanh Hồng
(HBĐT) - Vậy là đến thời điểm này các sĩ tử đã biết điểm thi THPT quốc gia. Mới đó mà đã 1 tháng, giờ chỉ còn chọn trường, chọn khoa và nộp hồ sơ. 12 năm đèn sách của con cũng làm những người làm cha, làm mẹ như chị hồi hộp chờ đợi. Nhớ lại hôm đưa con đi thi, trong thâm tâm chị Lan vẫn thầm biết ơn tấm lòng sẻ chia ấy. Nếu hôm đó không có tấm lòng rộng mở chẳng biết mẹ con chị xoay xở ra sao.
(HBĐT) - Tháng 7 chạm ngõ cũng là khi những cánh phượng bắt đầu rơi rụng, một vài bông sót lại trên cành, phai sắc đỏ nhạt dần. Mùa thi cũng đã khép lại với những em học sinh cuối cấp. Có vui buồn, lo lắng, phấn khích cho những dự định tương lai. Tháng 7 theo mẹ ra đồng, bắt đầu cho vụ mùa mới. Những dẻ mạ non cắm sâu vào lớp bùn non, lá phất phơ trước làn gió nồm đang thổi, hứa hẹn mùa mới tốt tươi.
Truyện ngắn của Bùi Huy
(HBĐT) - Không biết từ thời điểm nào mà quán nước chè của bà H. béo lại trở thành điểm dừng chân của khá nhiều khách (người qua đường, bà con cùng dãy phố, thực khách của các quán ăn gần đó...). Sáng, trưa, chiều tối lúc nào cũng có người túm tụm. Có thể vì bà chủ hoạt ngôn, phúc hậu và nữa là chè của bà ngon có tiếng cùng các câu chuyện thế sự không dứt... Hôm nay, bà bạn ở cuối dãy phố rảnh rang nên 2 bà có dịp uống chè đá, cắn hạt hướng dương. Đừng tưởng người già ngồi một chỗ là hết chuyện và không biết gì… Vừa thấy một anh còn khá trẻ ăn mặc tề chỉnh phóng xe lướt qua, bà H. béo đánh mắt và hỏi bà bạn:
(HBĐT) - Đang là mùa vải, xoài. Ngoài đường phố, các gánh hàng rong hai sọt vải màu đỏ tươi đi rong khắp các ngõ phố. Một vài anh xe thồ chở đầy xoài ửng vàng. Vào mùa xoài, mùa vải giá cả chỉ vài ba chục đồng một cân. Thế những trong bếp nhà chị Thảo thỉnh thoảng lại xuất hiện một rổ quả xoài, quả to lẫn quả bé, vừa xanh, vừa vàng và một vài chùm vải màu đỏ tươi bên mớ rau ngót, rau bí, lá lốt, hương nhu.
(HBĐT) - Trời đang nắng bỗng tối sầm. Mây đen từ đâu cuồn cuộn sà thấp xuống vườn mít mà lạ là không có gió. Cây cối cứ lặng thinh tròn mắt nhìn mây. Mùa hè quả là đỏng đảnh, thích nắng là nắng chói chang, thích mưa là kéo mây về ồn ã. Có một chú ve con lạc lối sà xuống trước mặt tôi, cánh nó xã, đôi mắt to tròn ngơ ngác. Chắc chú ta đang hoảng hốt lắm. Nằm gọn trong lòng bàn tay tôi rồi mà chú vẫn đập cánh xè xè muốn cất mình lên mà không nổi.