(HBĐT) - Vậy là đến thời điểm này các sĩ tử đã biết điểm thi THPT quốc gia. Mới đó mà đã 1 tháng, giờ chỉ còn chọn trường, chọn khoa và nộp hồ sơ. 12 năm đèn sách của con cũng làm những người làm cha, làm mẹ như chị hồi hộp chờ đợi. Nhớ lại hôm đưa con đi thi, trong thâm tâm chị Lan vẫn thầm biết ơn tấm lòng sẻ chia ấy. Nếu hôm đó không có tấm lòng rộng mở chẳng biết mẹ con chị xoay xở ra sao.
Chả là vào ngày con thi THPT quốc gia thì chồng đi công tác, anh giao nhiệm vụ cho chị đưa con đi thi. Anh căn dặn: “Hai mẹ con nhớ đi sớm, lượng người, xe cộ hôm ấy đi lại nhiều dễ tắc đường”. Nhớ lời chồng dặn, sáng chị và con chuẩn bị đi sớm vậy mà vẫn tắc đường thật. Đường tắc một phần do thí sinh, người nhà đưa các sĩ tử đi thi, một phần do dọc đường đang sửa chữa cộng thêm cầu treo trong giai đoạn xây dựng tuy đã dừng thi công để tạo thuận lợi cho thí sinh và người nhà đi lại nhưng hai bên đường vẫn ngổn ngang vật liệu. Các lực lượng chức năng: công an, thanh niên tình nguyện và tổ an ninh địa phương điều tiết giao thông và đón thí sinh nhưng lượng người quá đông dồn về nên đường tắc mất khoảng 30 phút. Vừa thoát được đoạn đường ách tắc đó đi được một đoạn thì chiếc xe ô tô của chị Lan kêu ạch ạch rồi dừng hẳn. Loay hoay một lúc, chiếc xe chẳng chịu nhúc nhích, điện thoại lại không có. Lúng túng, bồn chồn, không biết tính sao khi còn khoảng gần km mới đến điểm thi mà sắp đến thời gian vào phòng thi của con. Chị như muốn khóc. Thấy mẹ con chị Lan hí húi mãi nhưng chiếc ô tô vẫn ỳ ra, một chị nhà ven đường chạy ra hỏi:
- Xe làm sao mà mãi không đi được à, có phải mẹ con đưa nhau đi thi không?
- Vâng, chẳng hiểu xe bó phanh hay bị làm sao mà máy nổ nhưng không đi được, sáng vội, em quên không mang điện thoại.
Giọng chị Lan lo lắng.
- Vào nhà lấy điện thoại chị mà gọi xe cứu hộ rồi lấy xe máy chị đưa con đến điểm thi cho kịp không muộn giờ rồi.
Được lời như cởi tấm lòng, trong khoảnh khắc được tính bằng phút ấy như “chết đuối vớ được cọc”, chị Lan nhanh chóng lấy xe của chị chủ nhà đưa con đi, đến nơi đúng lúc hồi trống vang lên, thật hú vía.
Con vào phòng thi, chị Lan yên tâm quay ra trả xe, bày tỏ lòng cảm ơn chị chủ nhà đã không ngại người xa lạ, nhiệt tình cho mượn xe và giúp đỡ mẹ con chị lúc khó khăn, chị chủ gạt đi:
- Hoàn cảnh xảy ra không lường trước được, chúng ta đều là cha mẹ, thấy em loay hoay và cháu tỏ ý sốt ruột, chị đoán chắc mẹ con đưa nhau đi thi. Trong hoàn cảnh ấy ai cũng thế. Lúc khó khăn mới cần đến sự giúp đỡ của người khác, mình giúp người này lúc này thì lúc khác sẽ có người giúp mình. Những lúc khó khăn mới cần sự giúp đỡ, sẻ chia. Con vào phòng thi kịp là may rồi, chúc cho con em sẽ gặp nhiều may mắn.
Thâm tâm chị Lan thầm biết ơn tấm lòng của người đã giúp đỡ mẹ con chị, tuy xa lạ mà thật gần gũi biết bao. Trong xã hội, ở quanh ta còn rất nhiều người tốt. Họ có tấm lòng luôn rộng mở, sẵn sàng sẻ chia trước khó khăn của người khác, những tấm lòng như thế thật đáng trân trọng biết bao.
Thúy Ngọc
(HBĐT) - Trời đang nắng bỗng tối sầm. Mây đen từ đâu cuồn cuộn sà thấp xuống vườn mít mà lạ là không có gió. Cây cối cứ lặng thinh tròn mắt nhìn mây. Mùa hè quả là đỏng đảnh, thích nắng là nắng chói chang, thích mưa là kéo mây về ồn ã. Có một chú ve con lạc lối sà xuống trước mặt tôi, cánh nó xã, đôi mắt to tròn ngơ ngác. Chắc chú ta đang hoảng hốt lắm. Nằm gọn trong lòng bàn tay tôi rồi mà chú vẫn đập cánh xè xè muốn cất mình lên mà không nổi.
(HBĐT) - Nhà hàng nọ bữa nay đông khách hơn ngày thường. Các chị, các em phục vụ cứ gọi là chạy tít mù, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại. Quãng gần 11h30, một đoàn khách đến. Trông long lanh, sáng ngời và tốt mã. Anh MM nay là “khổ chủ” của bữa tiệc khao đãi khách quý, bạn hữu gần xa vì mới “gặt hái” được một số thành quả. Anh vừa xuất ngoại một chuyến nên thỉnh thoảng chen một chút tiếng Hàn, tiếng Anh cho thêm gia vị. Hôm nay, anh mặc chiếc áo kiểu dáng In-đô. Vừa đến, anh đã nhướn mắt hỏi bà chủ nhà hàng:
(HBĐT) - Từ con đường rải nhựa cũ kỹ, mải miết theo những chiếc cột cây số nội tỉnh màu xanh lá cây về phía An Bình (Lạc Thủy), bất chợt gặp lại dòng sông Bôi lặng lẽ. Chiếc cầu gỗ đã cũ cứ bập bênh từng nan gỗ như đánh thức người khách phương xa trong giấc trưa của tiết trời dịu mát. Mùa hạ ở đây vẫn nắng nhưng nắng được pha với dịu dàng của nước xanh, lá biếc tạo nên một thứ men nồng. Sông Bôi tưới mát một vùng, dòng sông không ồn ào nhưng âm thầm gửi những mạch ngầm tưới mát những cánh đồng.
Ngày hè, nắng như một đứa trẻ nghịch ngợm đùa vui cả ngày. Từ lúc thức dậy cho đến lúc đi ngủ, nắng chiếu qua những hàng cây trước sân nhà, nắng trải vàng trên những bãi cỏ may, nắng long lanh trên con suối nhỏ hiền hòa. Nắng theo khắp những con đường đất bụi bặm đến thăm thẳm những ngọn đồi, nắng như tiếng chuông vàng vang vang của tiếng mõ trâu gặm cỏ dưới chân đồi. Nắng tan vào tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên của đám trẻ thơ một thời để rồi một chiều bên con suối tuổi thơ, nắng ngẩn ngơ đậu trên đôi mắt ai ngậm ngùi thương nhớ về một miền xanh thẳm đã qua. Nắng thì thầm: Hình như con suối cũng biết già? Cỏ cũng như biết đi? Chỉ có nắng lúc nào cũng rực rỡ, tươi mới mỗi khi hè về.
(HBĐT) - Mới chớm hè mà gia đình chị NN. đã họp nội bộ để bàn về chuyện học hè của thằng bé HH; chủ yếu là mẹ nó “quán triệt” chứ chẳng ai chen được câu nào. Đại loại là năm lớp 4 vừa rồi, thằng bé nhà mình học hành “sút”, “phong độ xuống”...