(HBĐT) - Mới tang tảng sáng, bà Mây- quán nước đầu ngõ vừa mới bê cái bàn ra đã thấy "sịch” cái trước mặt. Anh Phán làm ở công ty X., ngày nghỉ đi đâu mà sớm thế…


- U ơi, khổ lắm. Đi ăn đầy tháng đứa cháu gọi mình là ông trẻ ở trong quê. Nửa đêm qua, chuông điện thoại reo inh ỏi, sợ có chuyện gì trong quê, ai dè "được mời” cỗ. Thằng cháu khoe là đã dựng xong phông bạt, bàn ghế và mổ xong mấy con lợn "còi” rồi. Chú về chỉ có chén thôi, chẳng phải động chân, động tay gì…

-Thì về đi, có sao - bà Mây góp chuyện.

- Vâng… Vâng… Không đi thì họ hang trách móc mà đi - về thì nguyên trên đường đã 100 km rồi… Đúng là "ăn một bát cháo”… Đã thế còn phải chuẩn bị quà cáp nữa chứ, cỗ bàn "mở rộng”! ôi mệt!

- Bà Mây cười ra chiều thông cảm và nhắc khẽ: Đường dài, uống rượu vừa thôi nhé…

Cuối năm, đúng là "mùa ăn” nở rộ nên cái đống phong bì bà bán chạy veo veo. 
Cứ thấy khách đến, ngồi uống nước nhẫn nha một chút và khi đứng dậy, y như rằng kèm theo câu cửa miệng: Bán cho con mấy cái phong bì. Thôi như cái chuyện đám cưới, đám giỗ… không đừng được đã đành, còn bao vụ liên hoan, ăn uống theo nhiều góc độ khác nhau cũng nhiều không kể xiết. 

Như hôm nọ, cậu H. đến đây uống nước với vẻ tâm trạng lắm. Có vẻ như trượt lô đề, xổ số hay sao ấy. Hờ hững uống nước, hờ hững lấy tiền trả và cả hờ hững khi nhét tiền vào các phong bì. Bà gợi chuyện:

- Gì mà nghiêm trọng thế?

- Vâng, cháu đi dự liên hoan "khao” bằng thạc sĩ của anh trưởng phòng sở nọ cô ạ.

- Được mời khao thì sướng quá còn gì!!!

- Vâng. Sướng, được mời mà   méo cả mặt đấy. Vác mồm đi ăn suông à? "Họ” mời cũng khá tinh tế, ý nhị nhưng mình phải đọc vị được chứ. Đã thế, mấy ông bạn cùng phòng đang đi công tác không về được cũng gửi gắm, nhờ vả nên vẹt hết tháng lương rồi….

- Sao vẽ chuyện thế ?

- Vâng. Ai cũng thấy thế nhưng vẫn phải vào guồng. Nghe nói, tiệc được đặt ở "Res-tau-răn” đẳng cấp lắm. Cũng 10 - 15 mâm đấy…

Nghe nói tuần sau anh ấy về quê "khao” tiếp. "Vinh quy bái tổ mà”…

Nhìn dáng vẻ không vui của anh thanh niên nọ, bà Mây khẽ lắc đầu và lẩm bẩm: "Phú quý sinh lễ nghĩa”. Bày đặt ăn uống phong bao, phong bì. Ngán ngẩm quá!


Bùi Huy

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Vì bà con vùng mưa lũ...

Hơn nửa tháng nay, câu chuyện mưa lũ, sạt lở, chết người, nhà trôi luôn là chủ đề được bà con phố X. quan tâm. Câu chuyện bên bàn trà hay bên bàn bóng, sân dưỡng sinh, sàn "đăng - sing”… gì cũng quay lại chuyện thời sự: điểm A., điểm B. đã lấy được thi thể các nạn nhân hay chưa. Chú phóng viên trẻ kia bị lũ cuốn đã tìm được xác. Thương quá. Chính phủ đang làm các thủ tục truy tặng bằng khen.

Những cơn mưa đi vắng

(HBĐT) - Giàn mướp nhà tôi năm nay khá sai quả. Nhờ nắng, nhờ gió đất ngoại ô hào phóng mà màu xanh cứ từng ngày lan tỏa rồi dệt kín giàn tre khô khốc mà mát rượi một khoảng sân nhà. Đâu cũng được vài bữa canh cua nấu mướp, rau đay nhưng thích nhất là khoảng râm mát để những giò phong lan bung nở. Hoa quyện vào hương trà, nhập vào từng con chữ, mơ hồ xa xăm trong tiếng chim họa mi… chỉ còn thiếu "miếng” mưa là đủ cho một bức tranh tâm trạng.

Trung thu năm ấy

(HBĐT) - Trung thu năm ấy trùng với ngày nghỉ cuối tuần. Bố bảo Trang: Ngày mai bố đưa mấy mẹ con về ngoại, cho các con đón một cái Tết Trung thu ở quê. Lâu lắm rồi mình cũng không về bà.

Cua đồng mùa gặt

(HBĐT) - Đến nhà vợ chồng người bạn chơi trong một chiều mùa thu trời khá oi bức, nắng bên ngoài dường như còn níu kéo khoảng trời mùa hạ, rát bỏng như độ giữa mùa. Mải mê, luyên thuyên chuyện trò quên khoắng là đã đến giờ trưa. Vợ bạn từ trong bếp vọng ra "Anh cứ ở lại ăn cơm với nhà em, chẳng mấy khi”. Cũng muốn từ chối nhưng không nỡ, sợ vợ chồng bạn nghĩ khách sáo. Thôi thì ở lại dùng bữa cơm vậy! ý nghĩ vừa mới thoáng chạy qua đầu thì bạn lại chêm vào "ở lại ăn cơm với nhà tao, hôm nay có món canh cua đồng tuyệt hảo đấy!”.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục