(HBĐT) - Chắc lâu không thấy về Hà Nội, đám bạn cũ đánh tiếng trên mạng xã hội: Có về gặp gỡ thu Hà Nội cùng lớp ở Hồ Tây không? Về Hà Nội vào thu ư? Năm nào cũng vậy, cuộc gặp gỡ với mùa thu kinh kỳ có khác dư vị? Một chút nôn nao khi cảm nhận từ xa làn gió heo may nhè nhẹ trên đường Thanh Niên năm nào? Mùa thu Hà Nội như một "cố nhân” len lỏi tâm tư và gợi nhớ…

 

   Một góc đường phố Hà Nội vào thu

Không biết có phải vì một bài hát gắn liền với một nữ ca sĩ Hà Thành năm nào, nên mùa thu có màu của ký ức. Bên Hồ Gươm, cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn… nữ danh ca sinh ra trên đất này từng hát tha thiết "Em nghe chăng trong lắng sâu, nơi hồng trái tim mình. Hà Nội mùa thu, ôi xao xuyến trong lòng ta…”. Một chiều nắng nhạt nhẹ… Mái tóc dài buông xõa, màu áo dài trắng tinh khôi trên nền nước xanh lục của hồ, cùng giọng hát thanh tân trong vắt cất lên khiến bao người thêm cảm nhận nét thu Hà Nội. Dẫu sau này, nhiều bài hát mới, nhiều ca sĩ mới có hát nhiều về mùa thu Hà Nội, nhưng dấu ấn thanh xuân đó còn mãi…

Rồi mùa thu nào, sân ký túc xá, sân trường xao xác chút gió nhẹ, thổi bay những chiếc lá nhãn, xà cừ khô rải khắp… Thoảng trong gió, mùi hương hoa ngâu tinh khiết len lỏi trong gió. Nhiều bạn sinh viên ngồi học bài ở tiền sảnh thư viện nhưng lãng đãng theo gió và bị hương vị thơm nhẹ đó "hớp hồn”. Rồi từ con đường làng ngoại thành, những người bán hoa dạo đạp xe về trung tâm thành phố. Đi theo là mùa màng, hương cốm mới, mùi bùn đất và chút sương lạnh ao hồ. Phía sau là một màu vàng ngợp của hoa cúc. Sương dần tan, nắng nhẹ đã hửng. Các con phố nhuốm thu vàng bởi nắng trên những hàng cây, tia nắng vàng và màu của hoa cúc. Thế là đã thu…

Cũng có những mùa thu, cùng những người bạn "không phải người Hà Nội” đạp xe cà tàng trên những con phố "hoa sữa” như Nguyễn Du, Quang Trung, loanh quanh hồ Thiền Quang vì ám ảnh một loài hoa… Màu hoa trắng tinh khiết, hàng cây đứng tuổi, hương hoa nồng nàn cùng câu hát của nhạc sĩ Hồng Đăng vang lên trên loa phóng thanh. Giọng hát không nức nở như các ca sĩ sau này thường nhấn nhá, mà trong sáng, chân thành, da diết, đủ đầy. "Hoa sữa vẫn ngọt ngào hè phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em?...”. Ngồi nhấm nháp chén trà nóng phảng phất mùi hoa ngâu, hoa nhài dưới bóng những hàng cây bên hồ, thấy hương hoa, hương hồ, hương thu bay lan tỏa ngập tràn. Ánh mắt, nụ cười cùng câu chuyện của bà cụ, cùng các nam thanh, nữ tú đi lại, tập thể thao bên hồ, khiến mùa thu như ngưng lại, ở mãi. Những con đường này, loài hoa này và những con phố… đã được mặc định cho "biểu tượng” thu Hà Nội. Biết làm sao được khi năm tháng đong đầy những hoài niệm, khi không gian, nghệ thuật và con người cùng đồng hành với mỗi mùa thu Hà Nội từng qua.

Cũng có người muốn đi dưới những hàng cây mùa lá vàng khi thu về. Trong không khí dịu mát, tươi mới, trên những con đường Phan Đình Phùng, Trần Phú, Hoàng Hoa Thám, Hoàng Diệu, khu Hoàng Thành Thăng Long…, thỉnh thoảng những chiếc lá vàng rơi nhẹ vương trên tóc người tản bộ. Sau một sớm, một chiều, những thảm vàng hiện lên trong nắng khiến đường phố lãng mạn, lung linh như một "mùa thu vàng” ở Nga hay Hàn Quốc, Nhật Bản. Bạn và tôi hay ai đó, ngồi nhâm nhi ly cà phê trong trưa nắng, dưới tán lá đỏ của cây bàng trên phố cổ, hay mỗi cửa ô; tại một góc phố, ngõ nhỏ, phố nhỏ nào đó trong mùa lá đỏ, lá vàng… chắc chắn sẽ cảm nhận thêm về dáng dấp của mùa thu Hà Nội. Và bỗng nhận ra rằng: từ lâu lắm rồi, mình đã có một "mùa thu Hà Nội” dịu dàng, sâu lắng trong lòng, dù rằng không sinh ra ở chốn này.

 

Tản văn của Bùi Huy


Các tin khác


Mong ngày gặp lại

(HBĐT) - Một tháng nay, ông nội tôi có vẻ mệt, thất thần đứng ngồi không yên. Đôi khi hay gọi lẫn bố tôi là "thằng Tân, thằng Đức à…". Bố ướm lời định cho đi khám bệnh thì ông gạt đi. Buổi chiều, ông hay ra đầu ngõ nhìn hướng con đường quốc lộ hun hút dẫn về Nam. Thỉnh thoảng ông lại đưa tay lên phía túi ngực trái. Mẹ nói nhỏ với bố: "Chắc chắn ông đang nhớ về chú Tân". Nhưng không hẳn thế, ông nói với bố: "Khả năng mấy hôm nữa nhóm thằng Đức đến thăm nhà mình". Ôi, ông nói gì vậy? Lâu rồi cả nhà đã biết thêm tin gì của chú Đức và các chú từng về đóng quân nơi đây đâu?… Nhìn dáng ông còng còng đi đi lại lại ngoài ngõ, đứng rất lâu dưới cây bưởi mà chú Tân trồng trước khi nhập ngũ, mẹ tôi hình như đã khóc…

Lời mẹ

(HBĐT) - Mẹ trở thành người thiên cổ đã 45 năm rồi. Mẹ không biết chữ dù mẹ là con ông đồ. Không biết chữ nhưng mẹ biết đường ăn, lối ở. Suốt những năm các con đi học ở trọ trên huyện, trên tỉnh, mẹ vẫn chăm lo cho các con chu đáo. Thứ bảy, chủ nhật các con về rồi lên trường mẹ gói đùm cho bát gạo, gói cá nướng, chai tương. Mẹ cởi bao thắt lưng đưa cho con mấy đồng bạc lẻ không quên dặn dò:

Mùa thu về, đón ánh trăng rằm

(HBĐT) - Mùa thu về, từng giọt nắng óng ả sang mùa, đậm đà hương sắc. Vẻ đẹp của nắng thu tĩnh lặng đọng trong ánh mắt mọi người.

Ký ức

(HBĐT) - Ông Tân giật mình tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi. Ông lặng lẽ bước xuống giường đi ra ngoài cửa. Ngồi tựa lưng vào hiên, ông đưa bàn tay nhăn nheo nổi đầy những đường gân xanh lần nắn từ đầu gối xuống ống chân. Vừa nắn vừa đấm nhẹ nhẹ. Ông ngửa mặt nhìn những ngôi sao đêm có vẻ chăm chú lắm nên khi bà Thành ra ngồi bên, ông vẫn không hề hay biết. Bà cất tiếng nhè nhẹ:

Chuyện về chiếc mũ cối

(HBĐT) - Ông Dũng ngồi dưới gốc cây trứng gà, nhấp ngụm trà xanh, trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng đám trẻ con trong xóm rủ nhau chạy đến bên ông, tranh nhau nói:

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục