Tôi viết những dòng này khi mùa Xuân "đã sắp cạn ngày” như câu thơ của thi sĩ Nguyễn Bính ngày xưa. Tôi biết đêm qua mẹ mất ngủ, đơn giản chỉ vì sớm nay mẹ phải ngắt hoa bưởi trắng cho những người bán rong chở vào thành phố bán. Nếu không phải vì những khoản đóng góp cho thằng út, mẹ đâu phải làm thế. Hết mùa hoa, quả sẽ đậu, trái sẽ lúc lỉu đung đưa đầm ấm như một đàn con trước hiên nhà. 
Mùa hoa thoáng chốc như cánh chuồn nhấp nháy, tựa như cánh bướm đập khẽ khàng, như cái nhón chân của con gọng vó trên mặt nước… thời gian vi diệu và đỏng đảnh. Người nông dân ngắm một mùa hoa đầy hương sắc tựa như người mẹ chồng ưng mắt với nàng dâu bởi cái dáng thắt đáy lưng ong "vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con” vậy. Nhưng hoa cứ rực rỡ, tỏa hương, hoa cứ say đắm với chính sức lan tỏa của mình trước đã. Bởi mai này, biết đâu mưa gió rủi may bất ngờ ập đến…
Tôi nhớ khi mùa Xuân đến từng loài hoa sẽ trình diễn trên cái "sân khấu” vô hình bằng một cách thức riêng. Hoa vì ánh ban mai mà hé nụ, hoa lặng lẽ trong đêm trăng, hoa náu mình dưới kẽ lá, hoa vươn mình trong nắng. Nhưng, lại có loài  hoa chỉ được nhắc đến, được ngắt về cắm trong bình pha lê, bình gốm mà mặc nhiên người ta chẳng biết quả của nó có hình thù ra sao, nó sinh sản như thế nào để sống đời hoang dã suốt bấy nhiêu năm. 
Lại có loài hoa chẳng có sắc gì đặc biệt như hoa xoài, hoa nhãn nhưng người làm vườn mong ngóng, ngợi ca hàng ngày. Người nông dân đã nhìn thấy mùa thu hái từ khi hoa nở, họ mong hoa sớm tàn để yên tâm là trái đậu. Con người nghĩ về hoa như thế có phải quá thực dụng chăng? Không, họ những hạt giống mãi được lưu truyền như hiện thân của sự sống trên trái đất này. 
Hương sắc của mùa Xuân là tiếng những đôi cánh trong khu vườn nhỏ mà có biết bao sự tinh tế, vi lượng. Cánh bướm, cánh ong thụ phấn cho hoa, cánh chim náo nức reo ca như thể chúng vừa phát hiện ra một cõi hoang vắng, chưa có dấu chân người. Sự ngỡ ngàng đó đáng yêu biết chừng nào, ta thấy mình thật hạnh phúc bởi sự khám phá, kiếm tìm của các sinh vật bé nhỏ. Làm sao để cây ra hoa, khoe sắc, làm sao để hoa đủ sức bền cho đài nhụy đậu quả? Từ đôi bàn tay và khối óc của ta, những sắc hương ấy đã tìm về, đậu trên cành lá, thoảng trong gió và vấn vương trong tâm hồn ta.
Rồi mùa Xuân nào cũng lặng lẽ đi như cách đã đến với xử sở này. Cứ thế thôi, mùa Xuân để lại cho chúng ta những cơ hội mùa màng, những cơ hội sinh sôi và no đủ. Rồi ai còn nhớ từng có một mùa hoa đầy màu sắc, biết bao mùi hương, đầy âu lo và gió táp, mưa sa, náo nức bướm ong… Hãy sống thật tha thiết như một lẽ tự nhiên, dẫu mai này mỗi thân phận sẽ có một con đường, một kết cục khác nhau.
Tôi đang cầm trên tay một bông hoa dại, loài hoa này mỗi nơi gọi bằng một tên khác nhau nhưng dẫu với cái tên nào thì đó vẫn là một "nàng tiên” của miền hoang dã này. Chỉ tầm gang tay nhưng đó là cả một miền hương sắc mà tôi mê đắm ngắm nhìn và viết những dòng đầy xúc cảm cho mùa Xuân và cho chính tâm hồn mình đang tha thiết…


Tản văn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Màu hoa ấy

Năm nay, cây đào ở chái nhà ông Đức được cả phần nụ và lộc. Nhìn những búp to, đỏ tươi, biết ngay là xuân sắc đang về. Nhưng các con cháu trong nhà lại thấy ông có vẻ trầm tư hơn ngày thường. Từ ngày bà về với tổ tiên, 10 năm nay, ngày Tết ông chẳng đi đâu xa, cứ loanh quanh nhà cửa, vườn tược chăm bẵm hàng thược dược, khóm vi-ô-lét mà bà ngày xưa ưa thích.

Sao hơi một tý là "đấm", "đạp", "thụi" vậy…

Đang ngồi nghe hát chèo, tiện thể nhặt mớ rau cải chuẩn bị cho bữa chiều, bà M giật thót người khi thấy chị hàng xóm bậm bạch chạy sang. Khuôn mặt chị khá nghiêm trọng, giọng hổn hển, nhưng chứa đầy sự bực bội, bất bình:

Người gặp ở hội xuân

Một lần đi chợ huyện, nhìn thấy hàng rau bán ngọn su su, Lành sà vào chọn một mớ thật ngon. Đang định lấy tiền trả để về kẻo trưa nắng thì một giọng nói lạ vang lên phía sau: - Chị ơi bao tiền một mớ? Đừng bán đắt cho người thành phố nhé! Chị bán rau nghe xong liền đáp lại một cách đáo để:

Rung động tháng Giêng

Tôi vẫn thường đếm thời gian một năm mới bắt đầu từ tên gọi tháng Giêng. Mặc dù theo lịch dương thì những ngày đầu năm đã trôi qua từ lâu rồi. Đó cũng là lúc Tết Nguyên đán vừa rời bước để lại một khoảng trời tháng Giêng bát ngát, bao la.

Tết là ngày trở về

Khi những chiếc lá rơi vào cuối mùa Thu; khi "thơ tình cuối mùa Thu” ai thầm đọc trong hanh hao, se lạnh để cảm nhận cái rét đầu Đông là sự chuyển tiếp giữa hai mùa mát - lạnh, cũng đúng vào độ cuối tháng 10, đầu tháng 11 dương lịch, ta bỗng giật mình khi báo chí và các phương tiện truyền thông bắt đầu đăng tải Thông báo lịch bán vé tàu Tết, vé máy bay Tết hoặc kế hoạch phục vụ Tết của các bến xe (chạy liên tỉnh).

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục