(HBĐT) - Chiều. Nắng sóng sánh như mật. Nắng mùa đông không gay gắt như mùa hạ chỉ đủ làm cho nụ hoa rung rinh cười và chú ong xinh xinh chui từ nhị hoa vừa hé ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi chao mình sà sang nụ hoa khác cũng vừa chúm chím nở. Nắng không phải len lỏi trên những cành lá khẳng khiu nhưng vẫn dừng lại nô đùa cùng vài chiếc lá đã nhuốm vàng còn sót lại. Một sự chiu chắt giữa cái hanh khô của mùa đông.
Mưa, lắc rắc, lanh canh trên mái vòm hiên vắng. Không có gió, hàng cây bên đường im lìm kiên nhẫn. Những giọt li ti kết lại với nhau nhanh hơn trong cái lạnh như có thể sắt ra từng miếng. Nếu không có hàng cây, người ta chẳng nhận ra ranh giới giữa trời và đất. Trời trùng xuống hay đất cao lên khi chỉ thấy một màu bàng bạc. Mưa không xuyên thủng, không hoà tan được nên vạn vật như bị đóng băng trong sự tĩnh lặng vô hình.
Mẹ bảo tôi ra chuồng lợn rút thêm ôm củi chuẩn bị nấu cơm chiều. Mẹ úp cái nón lên đầu, giục. Tôi tần ngần đứng ngắm thành quả của mấy chị em và hân hoan nghĩ cho lúc này. Hầu như chiều nào chị em tôi nếu không được phân công đi chăn bò thì cũng đi lấy củi. Củi lấy về đun không hết được bố tôi xếp gọn ghẽ lên đây. Mùa đông, mưa dầm gió bấc, bếp nhà tôi than vẫn đượm hồng.
Cậu em út vừa lùa bò vào chuồng, kéo cái gióng chuồng rất mạnh. Điệu bộ cho thấy đang giận dỗi gì đây. Nếu ngày mai trời nắng hửng thì sao nhỉ...? ....Tôi bất giác nghĩ, chỉ vài hôm nữa thôi chị em tôi sẽ len lỏi giữa những luống ngô, nhồi cho chặt vài tải cỏ mật, chuẩn bị tết cho mấy con bò. Cứ sáng ngày ra mà các cô cậu ấy được nửa tải cỏ là chị em tôi yên tâm rong chơi...
Những chiều cuối năm xao xuyến. Chạy xe đến dưới vòm cây chỉ còn sót lại lưa thưa vài chiếc lá, ngửa mặt nếm giọt mật trời óng ánh ấm áp hay khoanh tay tư lự bên ban công nhìn ra xa xa, khuất lấp trong màn mưa rắc bụi bàng bạc một nỗi nhung nhớ mơ hồ. Có cái gì đó làm trái tim thao thiết đến lạ. Có lẽ, chiều cuối năm chầm chậm qua, giống như bên ngoài có gió bấc, chiếc cửa liếp của nhà ai xưa cọt kẹt khép dần…
Cuối năm, vẫn có đủ chiều nắng, chiều mưa để cho người ta chiêm nghiệm, nghĩ suy về những điều đã diễn ra trong quá khứ. Không chỉ nhìn lại một năm sắp qua, nghĩ về một năm sắp đến mà đa phần người ta chắp nối và xâu chuỗi bao nhiêu mảnh ký ức để rồi hồi tưởng và rung động. Tôi thích mỗi chiều cuối năm, trời nắng, chọn một góc trong công viên có thể trông ra xa để bắt gặp không ít người im lặng ngồi một mình trầm tư bên tách cafe đã nguội, suy đoán về những điều họ nghĩ, tự hỏi họ có giống mình không khi chiều chầm chậm khép lại một ngày, năm đang đi về những ngày cuối...Tôi cũng thích cả mỗi khi trời mưa, mở cửa ban công mặc gió lùa từng cơn tê tái, ngó sang nhà đối diện ngắm cụ bà gần trăm tuổi dõi đôi mắt mờ đục đợi chờ. Cuối năm này, con cháu cụ luôn về đông đủ. Tôi không nghe được những điều cụ nói chỉ thấy đôi bàn tay cụ run run phủi nhè nhẹ mấy giọt nước mưa vương trên áo con, áo cháu để thấy lòng mình ấm áp lạ.
Mái nhà xưa của cha mẹ tôi chỉ còn trong ký ức. Chuồng lợn, chuồng bò, chái bếp, đầu hồi....nơi chị em tôi dí dủm chơi trò trốn tìm khi còn thơ bé vẫn luôn hiện hữu trong tôi mỗi chiều cuối năm. Hình như càng thêm tuổi tôi càng nhớ nhiều. Cuộc đời như dòng sông xuôi chảy và liệu có ai đó giống tôi thèm được làm hạt mưa để trở lại phía đầu nguồn để một lần lại được xuôi theo dòng chảy cũ, sẽ biết nán lại bãi bờ khi trước mình đã vô tình lướt qua, biết lựa đá ngầm dưới đáy sông, biết chọn dòng, trong đục, biết khi cần thong dong trôi khi cần chảy xiết.....Và biết điều đó là không thể nên chỉ ước được bước thật chậm những ngày cuối năm.
Chiều ơi, hãy trôi chậm rãi!
Tản văn của Lê Thanh Hồng
(HBĐT) - Mùa thu vẫn còn những cơn bão bất ngờ ập tới. Mưa rừng, suối lũ làm sạt lở những bản làng, con đường vốn đẹp thơ mộng. Như một cô gái đỏng đảnh, mùa thu vẫn có những ngày nắng dịu.
(HBĐT) - Quá nửa đêm, cả khu phố chìm trong giấc ngủ bỗng rộ lên tiếng cãi vã, một giọng đàn bà nói nhỏ nhưng đêm vắng vẫn đủ cho các nhà xung quanh nghe rõ:
(HBĐT) - Cuộc sống như một dòng chảy không ngừng. Chợp mắt, đi qua miền bình yên mùa xuân diệu kỳ rồi ngẩn ngơ hàng phượng nở rực vào mùa hạ bỏng rát. Thoáng chốc, lòng lại bâng khuâng, xuyến xao khi mùa Trung thu gõ cửa.
(HBĐT) - Bác Hồ của chúng ta vốn là người giản dị. Hình ảnh Bác cao lồng lộng và thật vĩ đại nhưng trong sinh hoạt đời thường cũng như khi Bác xuất hiện thật gần gũi và ấm áp. Bác thật quen thuộc trong bộ áo quần kaki bạc màu, cổ sờn, ve áo hơi tù. Hiện tại Viện Bảo tàng Cách mạng Việt Nam vẫn lưu giữ bộ quần áo đó, bộ quần áo Bác Hồ đã mặc trong ngày lễ khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà.
(HBĐT) - Hồi còn nhỏ, nỗi thèm thuồng lớn nhất của những đứa trẻ quê nghèo như chúng tôi là những cây kem, viên kẹo. Một trăm đồng mua được hẳn 10 viên kẹo cốm màu xanh thơm nức mà không có tiền mua. Mỗi buổi trưa, chiếc xe kem đi qua với tiếng mời gọi kêu vang khắp xóm trên, làng dưới như một sự quyến rũ không thể nào ngồi yên. Chị em tôi lục đục đi tìm dép rách, chai thủy tinh cũ không dùng để đổi. Có chai, dép rách đổi được 1 hoặc 2 que kem, may mắn sẽ được mỗi người 1 que còn nếu không 3 chị em tôi ăn chung một que và nếu không có gì đổi, chúng tôi đành nuốt nước miếng nhìn sự tươi mát ấy đi qua những rặng tre để cho cơn thèm thuồng nhỏ dần theo tiếng xe kem trong mỗi trưa nắng vàng.