(HBĐT) - Đất đai cựa mình trong làn mưa bụi lây rây, tháng một bừng lên trong sắc xanh của những chồi, những nụ. Đi giữa đất trời tháng một ta như đang lạc vào miền cổ tích xanh thẳm, nơi đủ đầy tiếng chim ca, hoa thơm và vạn vật sinh sôi.

Mọi thứ thoáng chốc, ngỡ ngàng, tựa như một điều kỳ diệu. Lại dùng cái điệp khúc cũ "mới hôm qua đây thôi” ta còn không tin vào mắt mình, khi bầu trời đang còn xam xám của mây giăng, buôn buốt của những cơn đông tê tái. ấy vậy mà, hôm nay, tháng một trở về, cả vũ trụ tỉnh giấc, tràn một màu thiên thanh…

 Tháng một xinh như một thiếu nữ mười sáu, môi dặm thêm chút son má thoa thêm chút phấn và túm tóc đuôi sam ngoe nguẩy. Có chút gì đó đỏng đảnh nhưng cũng kiêu kỳ không kém. Tháng một nổi bật, thu hút bao ánh nhìn, bao bước chân ngập ngừng không muốn bước. Trong chút nắng hanh vàng, màu tháng một hiện lên với bao sự thơm tho, dìu theo chút ấm áp của mùa sinh sôi nảy nở. Khi ấy, nàng nắng sẽ đi tới từng nhà, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho tất thảy mọi người, cho đất trời và cho những mùa ước mơ mới…

 Ký ức nào dễ quên trong ta hình ảnh màu tháng một bên những thửa rau của mẹ. Những thửa rau vuông vức, xanh mát mắt. Những chiều tháng một ta lon ton phụ mẹ tưới nước, bắt sâu, nhổ cỏ cho rau, mẹ vui khi cây xanh lớn, ta vui khi mắt mẹ mỉm cười. Ta vẫn thường nói vui với đám bạn rằng, mẹ đã làm nên cho tháng một đẹp hơn, cho xuân thêm xanh sắc. Lớn lên, đi xa những ngày về với mẹ trong tháng một, ra vườn chăm rau với mẹ, nôn nao bao xúc cảm khó tả. Ta đã lớn lên qua không biết bao nhiêu mùa rau của mẹ, ăn không biết bao nhiêu mầm non mẹ trồng. Chỗ kia ta thuộc làu mẹ thường trồng cải thìa, chỗ nọ, góc thẹo mẹ đặt vài gốc bí. Cạnh cây chuối, ngày xưa có một ổ kiến lửa to thật là to, lang thang quên không để ý bị chúng cắn đến sưng cả chân. Mẹ xoa dịu vết đau bằng những đốt sần sùi khô ráp, mẹ nhọc nhằn vất vả, còn ta thì vẫn cứ vô tư. Có những đêm ở xứ người tình cờ biết rằng tháng một đã sang, nước mắt ta tự chảy tan vào màu tháng một hoài niệm, tan vào những vườn rau trong trại nhớ xa quê.

 Màu tháng một ẩn hiện trong những đường cày của cha, đục ngầu màu đất, loang lổ viết bùn bắn tung tóe. Cả đời cha cần mẫn bên đám đất, năm này qua năm khác, chỉ để đợi sang xuân cho cây mạ mọc lên, non xanh mượt mà. Bóng cha lầm lũi trong chiều tà, hao gầy trong màu tháng một, gương mặt khắc khổ trên thửa ruộng đầy kỷ niệm. Bầy trẻ mục đồng quê, chực chờ dưới những đường cày, tóm con cua, con cá. Tiếng cười trong leo lẻo, vọng cả trời chiều nhuốm hoàng hôn tháng một dịu dàng.

 Màu tháng một còn là màu của những gam nhớ, một sắc màu quê hương của Tết Nguyên đán cận kề. Con đường quê vốn ảm đảm, um tùm cỏ dại, tháng một vừa sang liền được dọn dẹp, sạch sẽ tinh tươm. Chỗ này cơi nới thêm một chút, chỗ kia sửa sang, mỗi năm, tháng một đường quê lại khác. Từ đường đất thành đường bê tông chắc chắn. Từ những bờ chắn là cỏ dại được thế thay bằng bờ tường bao, kín cổng cao tường. màu Tết về trong những nong hành, những mẹt cà rốt, dưa cà người dân bày biện hay bên đường phơi phóng chuânt bị ngày cuối năm. Đó đây, tiếng còi tàu vang lên, một vài người con xứ sở xa quê về ăn Tết sớm. màu Tết chộn rộn hòa quyện tháng một tạo nên một bức tranh gần gũi mà thân thương.

 Màu tháng một cũ mà mới, mới mà cũ. Cảnh vật đã đổi dời, nhưng trong lòng ta vẫn vẹn nguyên những màu tháng một xưa. Một phần ký ức, cuộc sống của ta đều nằm ở những gam màu sắc tháng một bình dị!


Tản văn của Cao Văn Quyền

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Ký ức những ngày cuối năm

(HBĐT) - Chiều, trời trở rét, dòng người hối hả dưới làn mưa làm cho nhịp sống những ngày cuối năm thêm phần vội vã. Buổi sáng trời còn nắng chang hoàng. Cái nắng xua tan giá lạnh tê buốt của mùa đông. ánh nắng dọi xuống dòng sông Đà thơ mộng, lấp lánh như dát bạc.

Tháng mười hai đong đầy nỗi nhớ

(HBĐT) - Đã là tháng mười hai rồi đấy! Nhanh thật! Bạn lại thở dài với điệp khúc quen thuộc đến nao lòng. Mới tháng một, vậy mà…

Điều ước đêm noel

(HBĐT) - Hôm nay Thu Cúc có gì mà vui thế, tôi hỏi cháu bé vừa đi học về. Con bé bảo bác ơi ông già Noel sắp mang mẹ về cho cháu rồi. Tôi cũng vui lây vì từ nay con bé sẽ có bố mẹ cạnh bên không phải thui thủi nữa.

Cỗ bàn... “mở rộng”!

(HBĐT) - Mới tang tảng sáng, bà Mây- quán nước đầu ngõ vừa mới bê cái bàn ra đã thấy "sịch” cái trước mặt. Anh Phán làm ở công ty X., ngày nghỉ đi đâu mà sớm thế…

Chuyện đầu làng - cuối phố: Sông có khúc, người có lúc...

(HBĐT) - Quán nước chè bà Mây mấy bữa nay lại đông khách đến ngồi vào những buổi chiều tối. Một phần mùa đông, nghĩ đến chén nước trà nóng hôi hổi bên những ông bạn chơi cờ, những nhà "bình luận” thể thao, xổ số… kể ra cũng thú. Nhưng mấy vị thích ẩm thực chè chén còn thích ngồi nữa bởi bà chủ quán nước dạo này ít nói hơn và ưu tư lạ… Vẫn là bà khởi xướng:

Lửa mùa đông

(HBĐT) - Ở lạnh mà cứ phải nhen được lửa lên bằng những mẩu gỗ nhom nhem bằng những chiếc lá bàng, bằng những tờ báo cũ cũng được, lửa làm bàn tay ấm dần. "Không có lửa làm sao có khói”, không có khói thì lam sao đôi mắt được cay xè nhớ về ký ức.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục