- Chị Bích ơi, từ "Con yêu mẹ” viết như thế nào? Bé Ngân một tay cầm tờ giấy học sinh thừa chị cho, tay kia cầm cây bút chì, bước đến bên bàn chị đang ngồi học bài, hỏi. Bích không mấy quan tâm đến câu hỏi của em. Con bé bâng quơ:
- Ngân mới học mẫu giáo, chưa biết viết đâu. Khi nào Ngân học hết bảng chữ cái, học ghép vần thạo thì mới viết được. Thôi, ra chỗ khác chơi cho chị học bài không tí nữa mẹ về lại phạt chị bây giờ.
- Nhưng mà… em muốn…
- Đi đi…! Chị còn nhiều bài tập phải làm lắm. Vừa dứt lời, Bích lại chăm chú học bài. Biết là chị không muốn chỉ cho mình, đôi mắt của bé Ngân chùng xuống, vẻ buồn buồn. Nó bước đến chân cầu thang, ngồi một mình, để tờ giấy lên nền đá lát, lấy bút chì vẽ loằng ngoằng.
- A, mẹ về, mẹ về rồi! Sao hôm nay mẹ đi dạy về muộn vậy?
- Mẹ tranh thủ ghé chợ mua ít đồ ăn. Mẹ mua tôm về hấp cho hai chị em ăn này. Con có thích không?
- Dạ, thích lắm ạ. Con cảm ơn mẹ! Ngân hí hửng chạy ra xách túi tôm biển mẹ mua về. Nó tí tách khoe với chị. Từ trong nhà, Bích cũng bước ra báo cáo kết quả công việc mẹ giao chiều nay, chờ mẹ kiểm tra. Chị Sen trìu mến nhìn hai con gái và không quên tặng các con những lời khích lệ. Anh Thu, ông xã chị Sen đi dạy trường xa chiều muộn mới về. Bữa cơm chiều được ba mẹ con chị cùng chung tay nấu nướng. Tiếng cười nói vui vẻ rộn vang trong chiều thu bảng lảng.
Vợ chồng chị Sen có 2 cô con gái. Đứa lớn năm nay lên lớp 4. Đứa nhỏ đang học mẫu giáo lớn. Bố chồng mỗi lần điện thoại hỏi thăm lại nhắc chị: "Con nên sinh thêm đứa nữa. Con gái con trai gì đều được. Nhà mình ít người. Thêm con thêm cháu cho vui cửa vui nhà. Điều kiện chưa có thì sinh xong, đưa cháu về quê, bố mẹ nuôi cho”. Chị Sen chỉ cười rồi lấy cớ: "Nhà mình bác cả, bác hai đều có đủ nếp đủ tẻ rồi. Bố Thu (chị hay gọi chồng như thế) là con thứ nên… Vả lại, vợ chồng con đều là công nhân viên chức Nhà nước. Sinh thêm con lại sợ ảnh hưởng đến cơ quan… thành ra…”. Bố mẹ chồng chị Sen hiểu ý nên từ đó cũng ít khi nhắc chuyện muốn có thêm cháu. Dầu là gái hay trai, vợ chồng chị Sen vẫn cảm thấy vui vì cả hai con đều khỏe mạnh, chăm ngoan.
- Hôm nay, con học gì? Có gì vui không, kể cho mẹ biết với? Chiều nào đón con từ trường về, chị Sen cũng hỏi con những câu như thế. Con bé Ngân ngồi sau xe mẹ, hào hứng khoe đủ niềm vui trên lớp. Nào con được cô dạy đánh vần chữ cái, dạy làm Toán cộng trừ trên ngón tay; con được cô dạy hát và được nghe truyện nữa. Ngân vòng tay ôm chặt mẹ, giọng trong trẻo...
- Em này… em có nhận thấy bé Ngân nhà mình dạo này thay đổi lắm không? Anh Thu đang đọc sách, bất chợt dừng lại nhìn vợ cũng đang chăm chú đọc sách bên cạnh, hỏi. Chị Sen tủm tỉm cười rồi nghe chồng hào hứng kể:
- Này thì con thích vẽ, ngoài vẽ các bộ váy, áo, hoa lá, con lại thích vẽ ngôi nhà, hàng cây và tất cả các thành viên trong gia đình. Con đã biết quan tâm đến người khác, sống rất tình cảm… Hôm bữa đi học về, nghe bố bảo mẹ đi khám bệnh, thế là Ngân chạy lại ôm lấy bố cứ thế khóc òa. Bố hỏi thì sụt sùi: "Con không muốn mẹ chết. Con muốn mẹ luôn khỏe mạnh để sống mãi với bố, với chị và con…”. Lời nói của con khiến anh vừa bật cười lại vừa thấy thương thương. Chị Sen cũng kể cho chồng nghe chuyện hôm qua chị bị đau đầu. Thấy mẹ nằm trên giường, Ngân chạy vào hỏi han rồi bóp trán, xoa mặt cho mẹ. Con bé còn bảo, con lớn rồi, con sẽ tự tắm. Mẹ cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe… Trông cái điệu con làm, con nói… căn bệnh thiếu máu não thường ngày của chị bỗng như thuyên giảm hẳn. Chị kể về con mà khóe mắt cứ rơm rớm xúc động.
Cả Bích và Ngân đều rất thích vẽ. Khiếu ấy, chẳng biết hai đứa học từ ai, nhưng thấy những bức tranh con vẽ cũng có hồn, vợ chồng chị Sen vui lắm. Như để động viên, khuyến khích con, cũng là để giúp con từ bỏ thói quen xem ti vi, chơi điện thoại nhiều, cứ mỗi tháng lĩnh lương, chị đều trích ra một khoản tiền nho nhỏ đủ mua tặng hai con, khi thì hộp màu, khi thì tập giấy vẽ, tranh tô màu... Chị thương con nhưng cũng nghiêm khắc, uốn nắn con từ những điều nhỏ nhất. Chị dạy con không vẽ bậy lên tường, không vẽ vào những cuốn sách, cuốn vở đã, đang hoặc sẽ học. 
Ngân hôm nay đi học về, khuôn mặt hí hửng khác lạ. Con bé cất cặp rồi lăng xăng đi tìm thứ gì đó. Chạy hết bàn học của mình lại sang bàn học của chị vẫn không thấy thứ mình muốn, nó rón rén lại bàn làm việc của mẹ. Trên bàn có một cuốn sổ gấp màu nâu vừa bằng quyển vở học sinh, trông khá xinh xắn. Nó nghĩ bụng "Cuốn sổ đẹp thật. Hay là… Nhưng mà đây là sổ của mẹ. Mẹ sẽ rất tức giận, sẽ buồn nếu như mình chưa xin phép mà lại tự ý lấy… Nhưng mình muốn…”. Ngân băn khoăn nghĩ ngợi. Nó cầm cuốn sổ trên tay, hết đặt xuống lại cầm lên ngắm nghía. Rồi nó len lén nhìn quanh nhà. Mẹ đang ngồi nhặt rau nơi góc sân, cạnh mảnh vườn nhỏ bên hông nhà. Bố thì làm vườn. Bố mẹ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Còn chị Bích đang chơi cờ vua với bạn hàng xóm ngoài sân. Ngân lại nghĩ đến buổi học hôm nay. Nó đã được cô giáo dạy cho cách ghép vần. Nó lê la hỏi cô những từ "Ngân yêu mẹ” viết như thế nào. Vì nó muốn dành một điều bất ngờ cho mẹ. Cô giáo nghe chuyện của nó đã không khỏi ngạc nhiên, xúc động. Thế là cô chỉ cho Ngân cách viết. Cô còn bảo, mẹ chính là người tuyệt vời nhất. Mẹ đã vất vả rất nhiều để chúng ta được ăn no, mặc ấm, được đến trường, được vui chơi. Chúng ta phải biết ơn mẹ… Con bé thở dài một tiếng thật khẽ. Nó quyết định cầm lấy cuốn sổ cùng với bộ hộp màu trên tay rồi bước vào phòng  của mình.
- Mẹ ơi… mẹ ơi! Bích từ nhà chạy ra sân, hốt hoảng gọi mẹ. Mẹ nhanh lên… Mẹ vào đây mà xem…! Cuốn sổ mới của mẹ… Em Ngân… em Ngân... 
Chị Sen nghe con nói, liền vội chạy vào nhà. Bích chỉ tay về phía cuốn sổ đang nằm trên nền đất, bên cạnh là bộ hộp màu la liệt, nắp bút vương vãi ra nền. Thấy mẹ đã đứng ngay trước mặt, con bé Ngân bỗng ngồi co ro, đôi mắt phủ đầy vẻ sợ hãi.
- Ngân, sao con lại... Mẹ đã dặn con thế nào? Cuốn sổ ấy mẹ mua về là dùng để ghi chép những việc quan trọng chứ đâu phải để con vẽ. Xem nào… con lại vẽ bậy cái gì đúng không? 
Chị Sen bước đến, tay cầm cuốn sổ lên, lật mở ra xem. Ngân ngồi bó gối, thút thít khóc, không dám nhìn mẹ. Chị Sen bỗng im lặng khi nhìn vào trang sổ. Đó là một bức tranh con bé đứng vòng tay ôm chặt lấy mẹ. Phía trên là dòng chữ vụng về "Ngân yêu mẹ” được viết trong khung hình trái tim màu đỏ. Nhìn bức tranh, nước mắt chị Sen bỗng trực trào. Chị ngồi xuống, ôm lấy con gái vào lòng, lặng yên.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Mẹ tha lỗi cho con. Từ nay, con sẽ không làm thế nữa!
- Không! Mẹ xin lỗi vì đã trách con. Mẹ… Chị Sen mỉm cười, nhìn con âu yếm. Ngắm nhìn bức tranh con vẽ trong cuốn sổ, lòng chị miên man nghĩ về những món quà vô giá của đời mình.


Truyện ngắn của Lê Thị Xuyên

Các tin khác


Chuyện đời thường: Khói thuốc… vô tình

(HBĐT) - Anh M. tìm khắp các ngách trong phòng, miệng lẩm bẩm: Trời ạ, "nó” đâu nhỉ… Mọi hôm để ở gầm bàn uống nước mà. Cả cái gạt tàn bằng gốm sứ cao cấp nữa… Không thấy, anh gọi vống lên: Mẹ nó đâu nhỉ, có thấy cái "Ba-zô-ka” của tôi đâu không? Chị vợ đang giặt quần áo ngoài sân nói vọng vào: "Anh ra chỗ sau nhà mà hỏi”. Bực quá, anh lập cập ra phía sau. Ai lại dúi nó vào đống bàn ghế cũ thế này, thật chẳng ra thể thống gì nữa cả. "Sao em lại quá đáng thế, vứt cái "sướng” của người ta chổng trơ thế mà được à?".

Những mùa hoa thành phố bên sông Đà

(HBĐT) - Cách đây không lâu, có dịp qua một thành phố của nước bạn với nhiều cây xanh và hoa. Trong đêm, ánh điện như cộng hưởng làm rực rỡ thêm màu vàng tinh khiết của cây Hạnh Ngân. Một lữ khách cùng đi trầm trồ, chia sẻ: "Đúng là đặc biệt. Cây hoa đó gần như biểu tượng của thành phố này”. Đúng là đẹp lộng lẫy, huy hoàng, tô điểm cho đường phố, cảnh quan xung quanh. Du khách thay nhau đứng tạo dáng với nền vàng huyền ảo đó. Bất chợt dậy lên ý nghĩ: Thành phố nào ở nước mình có loài hoa như là biểu tượng? Và thành phố bên sông Đà có cây gì, hoa gì là đặc trưng?

Đèn đỏ… mà biết nói năng

(HBĐT) - Ném bịch cái túi xuống bàn, bác NN nói như bộc bạch lòng mình:-Thành phố mình… có đèn đỏ thêm sang, đẳng cấp hơn thời còn là thị xã… Nhưng sao có nhiều chuyện xung quanh cái đèn đỏ này lắm. Bà con mình phần lớn là chấp hành nhưng một số người… Không thể hiểu nổi. Lúc nãy, đang thong dong qua đường vì phần làn đường mình đèn xanh, thế mà suýt bị một chú "chíp con” vượt đèn đỏ, tạt qua mặt. Suýt ngã… Đã thế còn quay lại cười cười… như thách đố.

Tiếng vọng

Truyện ngắn của Bùi Huy

Chiếc ao nhỏ trong lòng phố

Tản văn của Phương Linh

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục