(HBĐT) - Vừa vào nhà, ông Thân thấy vợ vội vàng đưa tay chùi mắt và nhìn lảng bâng quơ sang phía khác. Xung quanh, đứa cháu ngoại và mấy đứa trẻ vẫn râm ran trò chuyện. Còn tivi thì đang chiếu toàn cảnh vùng lũ miền Trung, với những hình ảnh chân thật về con người, cuộc sống vùng lũ bão, đang gượng dậy sau đau thương, mất mát…
Lại có chuyện gì đấy, xem ti vi mà sụt sùi, chắc trời đi vắng!?. Mọi hôm, vừa vào ngõ, đã thấy mắng chó mèo, rồi kêu ca mấy đứa cháu, con hàng xóm bày bừa bộn nhà cửa. Nay thấy đa cảm thế, chắc có chuyện…
- Gì thế bà, nhà mình có chuyện gì à? - Nghe ông hỏi vậy, bà Thân như chỉ chực có thế, tu tu một hồi như đứa trẻ bị nghi oan chuyện gì đó.
- Đấy ông xem, cả đêm qua, nghe gió mưa ngoài trời, không ngủ được đã đành, sáng nay xem toàn cảnh lũ bão miền Trung, lòng thắt lại. Bao cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh, rồi bà con vùng lũ gặp nạn; nhà bị sập, lở đất đai. Hôm nay, xem báo, thấy hình ảnh một em học sinh từ trường nội trú trở về, phủ phục trước nấm mồ cha mẹ… Em không kiềm chế được…Hôm qua, nhà mình đã ủng hộ qua tổ rồi, nhưng bọn em cũng đã bàn nhau…
Mọi khi bà nhà có đa cảm thế đâu. Tính không hẹp hòi, nhưng lại thích sòng phẳng, rõ ràng. Mua ẩu, vớ phải miếng đậu chua từ hôm trước của mấy bà bán điêu, bà ấy giãy nảy lên. Mớ rau ngoài tươi, trong gẫy dập, héo úa là bà muốn cãi tay đôi với mấy bà ngoài chợ. Nhưng đôi khi thấy mấy em nhỏ bán mớ rau hái từ vườn nhà, bà mua ủng hộ luôn cho mấy mớ; không ăn hết, bà chuyển cho nhà hàng xóm. Tiền thừa mấy nghìn cũng lờ tịt, không đòi trả… Thế đấy, con người có nhiều mâu thuẫn, nhưng cũng có nhiều mặt tốt, nên vợ chồng ở đến bây giờ.
Cũng vừa lúc đó, bác tổ trưởng đến, không đãi đằng gì thêm, bác nói luôn:
- Hôm nọ, chị em mình đã chốt rồi, cứ làm thế nhé… Chả là có tổ chức thiện nguyện nọ đang có chương trình vào miền Trung, bà con khu mình và mấy tổ bên cùng đi quyên góp quần áo, sách vở; mua lá, gạo nếp gói bánh chưng, trữ thêm đồ khô để để đóng gói gửi vào miền Trung. Mà nhóm thiện nguyện đã lên lịch rồi đấy… Nhanh tay lên thôi…
Ngay chiều hôm đó, nhà bà Thân thành "xưởng” chất đồ và là nơi gói bánh của các bác, các cô (vì nhà rộng mà). Không khéo tay như các bà, các chị, ông Thân và mấy bác khác nhận nhiệm vụ rửa lá, bổ củi để nấu; đám trẻ con thì lau lá, quét dọn đồ vương vãi. Không phải Tết mà xung quanh nồi bánh chưng, mọi người tụ tập thật đông và câu chuyện cũng chỉ xoay quanh miền Trung thân yêu, làm sao có nồi bánh chưng ngon nhất. Lúc hoạn nạn cần có nhau, truyền thống cha ông thế mà. Đang rôm rả chờ bánh chín thì nhóm trẻ con trong khu đến gặp bác tổ trưởng và lúng túng: "Chúng cháu có chút ít gửi ủng hộ các bạn nhỏ miền Trung. Để các bạn vơi bớt những khó khăn, sớm trở lại trường lớp ạ”. Phong bì mảnh, nhỏ mà ấm nóng quá. Cám ơn các cháu đã đồng hành cùng mọi người. Bỗng lúc đấy có tiếng bà Thân: "Mọi người ngừng tay ăn bát chè đã nhé, tôi đã nấu xong rồi”. Ngoài trời mưa đã tạnh, hy vọng nhóm thiện nguyện mang quà vào kịp thời với đồng bào ta trong đó.
Bùi Huy
(HBĐT) - Sáng nay, nắng thu rực rỡ!
6h, một vài tia nắng xiên qua vòm cây báo hiệu một ngày nắng. Những ngày nắng cuối cùng của mùa thu để bắt đầu một mùa đông. Ai cũng nói đây là thời điểm đẹp nhất để ra ngoài, du lịch, trải nghiệm cuộc sống.
(HBĐT) - Vào tháng 9, mưa thì như thác đổ, dằng dai như nỗi giận hờn, khi nắng thì rám cong mặt lá, rực như rang. Với cái biên độ của nắng mưa, nóng lạnh như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.
- Vậy là thêm lứa heo này nữa, mình đã có 357 triệu đồng. Năm nay anh được tuổi dựng nhà. Mình coi ngày mở móng đi anh.
(HBĐT) - Mấy ngày qua xuất hiện một gian hàng hoa hồng ngay trên vỉa hè, gần góc ngã tư. Chủ nhân là một cô gái trẻ, đẹp. Từ khi có gian hàng hoa của cô, nhiều khách nam đến mua hoa và thường nán lại khá lâu. Họ mua hoa là phụ, cái chính là để ngắm chủ nhân cùng những lời tán tỉnh đường mật, nhưng cô luôn từ chối thẳng thừng. Cứ tưởng như như vậy sẽ làm các chàng trai từ bỏ việc trồng cây si. Nào ngờ họ càng thích thú hơn khi tiếp cận cô chủ bán hoa theo cách nghiêm túc.
(HBĐT) - Sau nửa tháng vào năm học mới, cô chủ nhiệm lớp 7P buộc phải họp lớp bất thường với ban cán sự lớp, tập trung vào việc bạn Tú "kều”. Kể ra thì cũng nhiều tội đấy. Bạn lớp trưởng liệt kê một loạt: nhiều hôm trống báo rồi mới hớt hải chạy qua cổng trường, quần ống thấp ống cao, đầu tóc rối bù; trong giờ học thì ngủ gật liên tục (chứng tỏ đêm ít ngủ, chắc bận cày "gêm” đây mà), học không tập trung. Bộ sách giáo khoa thì cũ kỹ, thiếu be bét. Có lần, giờ học cô hỏi về nội dung bài mà bạn ấy lại trả lời sang chuyện buổi trưa nay phải ghé qua chợ mua thức ăn cho cả nhà, khiến cả lớp cười ồ, còn bạn ấy thì đỏ mặt, lúng túng gãi tai. Đã cao nhất lớp, giờ lại vô số khuyết điểm thế, Tú "kều” bỗng nổi như cồn. Nghe học sinh bình luận về những việc đó, cô Hân chủ nhiệm lớp trầm ngâm: Bạn Tú mới từ huyện chuyển lên, nhà phía ngoại vi thành phố, chúng ta chưa hiểu hoàn cảnh gia đình… nên chưa vội đánh giá, quy kết các em nhé. Để cô tính. Tuần sau, bạn Thành lớp trưởng rủ các bạn tổ trưởng đến nhà bạn Tú xem thế nào nhé. Đi nhớ phải xin phép bố mẹ.
(HBĐT) - Truyện ngắn của Bùi Việt Phương
(HBĐT) - Ngay khi cậu út nhận giấy báo vào đại học, ông Dũng như thấy mình trẻ lại. Ôi sao mà háo hức, phấn khích. Mừng cho con sắp bước vào một môi trường học hành chuyên nghiệp, hướng tới tương lai rộng mở, vừa rưng rưng xúc động khi sắp được trở lại chốn xưa. Cũng gần 10 năm rồi chưa quay về. Về đây là gặp lại "lối xưa xe ngựa hồn thu thảo…”, là về với tuổi trẻ, với gió mùa thu hanh hao năm nào. Ông nói với bà: "Chuyến này, bà về cùng tôi. Tôi sẽ chỉ cho bà thấy chỗ tôi học tập ngày xưa. Bà muốn biết gì thêm, tôi kể chi tiết cho. Kỷ niệm, bạn bè…”. Bà cười nhẹ nhàng: Cứ lo nhập học cho con xong đã. Ông lại cứ lo chuyện cũ, người xưa?