(HBĐT) - Ngày cuối tuần, quán XX đông hơn ngày thường. Tầng 1, tầng 2 kín bàn. Chủ quán mặt tươi như hoa vì quán đắt khách. Còn nhóm các cháu bưng bê phục vụ thì tất tả, ai đấy mồ hôi nhễ nhại. Tuy vậy, các cháu vẫn động viên nhau: "Khách đông thế này, đến kỳ nhận lương thế nào anh chủ quán cũng thưởng thêm. Bọn mình cố gắng để khách đến ăn thấy vui, thoải mái, ngon miệng…”.

Nhóm bưng bê phục vụ cũng khá đa dạng về thành phần, xuất thân: Học sinh THPT nghỉ hè đi làm để kiếm thêm "tiền tiêu vặt”; có em đã học và thi xong đang chờ điểm thi tốt nghiệp THPT; một số em ở huyện, nhà không có điều kiện học lên nên ra thành phố "lập nghiệp”. Nam, nữ đủ cả; tuổi ngang nhau nên dễ thân, dễ gần, luôn quan tâm giúp nhau trong công việc. Đã thế, ai cũng hiền lành, tử tế, không có nét ăn chơi đua đòi nên thực khách khá hài lòng… Nhiều vị khách có tý bia, khoác vai mấy cháu rủ "uống cốc bia” cho vui đều nhận được lời từ chối nhã nhặn: "Chúng cháu còn nhiều việc phải làm bác ạ. Chúng cháu không được phép ngồi ăn uống cùng khách”. 

Chiều ấy, quán có nhóm khách tầm tuổi trung niên. Nhìn rõ là khách VIP, có tiền… Nổi bật có một bác nhìn ăn mặc trau chuốt. Đi ăn theo nhóm bạn bè mà cũng sơ vin, tay áo buông chùng, cúc cài kín mít. Hẳn là lụa tơ tằm. Chỉ là thiếu đeo ca vát… Nhìn từ đầu đến chân, cứ gọi là bóng lộn, lấp lánh. Nghe họ trao đổi, thì bác ấy vừa chủ trì, chủ chi, khao anh em, bạn bè vì vừa có lộc, "ăn nên làm ra”… Các món được đưa ra, theo đúng thực đơn, ngon lành, thơm lừng, bắt mắt. Mọi việc khởi đầu có vẻ thuận, vì ai đấy đều đã ngồi vào vị trí và gật gù nhìn các món ăn. Nhưng việc đầu tiên là bác ấy vẫy vẫy cháu gái có khuôn mặt khá lành phụ trách tầng 2 lại. Ôi, gì thế. Bác "choảng” luôn: Mấy đứa này… sao đũa lại có vẻ mốc, cong thế này. Bát thì chưa được sạch trắng lắm, ly uống rượu trông nhom nhem thế”. Cháu ấy có vẻ bị choáng vì mấy tháng làm ở đây chưa bị ai phàn nàn và để ý "kỹ” đến mức này. Quán này cũng đâu phải quán cơm bụi. Đến khi một cháu trai khác chuyển bát nước chấm xì dầu pha mù tạt lên thì tiếng bác ấy vống hẳn lên. Đích thân bác ấy nếm và thẳng tay "hẩy” đi đòi bát khác. Lúc cháu kia quay lưng xuống tầng để đổi cho bác, giật mình vì nghe tiếng quát: "Cậu kia… quay lại đóng cửa. Chả có ý thức gì cả, nóng bỏ bố ra”. Thực khách mấy bàn xung quanh giật mình đều quay lại nhìn. Cháu kia quay lại rối rít xin lỗi: "Tại cả 2 tay cháu đều kín đồ phải bê, nên không kịp khép cửa ạ, cháu xin lỗi”. "Làm ăn thế, tôi bảo chủ quán đuổi hết. Có biết tao là ai không”… Cháu phục vụ mặt tái dại, bối rối. Mấy người cùng bàn nhắc: Thôi cháu xuống dưới đi, không sao đâu. Bước đi, nhưng sau lưng vẫn còn tiếng gắt: "Làm thế mà đòi tiền công…Vớ vẩn. Bảo ông chủ quán cho thay người phục vụ nhé”… Bữa ăn hôm đó, mấy người ăn cùng nhìn nhau ngao ngán. Mất cả vui…

Lần đầu tiên bị khách nói xối xả, cháu gái không giữ được bình tĩnh. Xuống tầng dưới rồi mà nước mắt ngắn, nước mắt dài. Cứ ngỡ anh chủ quán "tế” cho trận, không ngờ anh ấy vỗ vai: "Không sao đâu 2 em. Làm công việc này, đôi khi phải đối mặt với các vị khách ghê gớm như thế đấy. Họ cứ nghĩ là bỏ tiền ra là được quát mắng người này người khác… có thực khách còn khó tính hơn nữa ấy chứ". Để 2 người phục vụ kia nguôi nguôi, anh chủ quán kể: Có thực khách còn sưng hô "mày tao” với nhóm phục vụ; lỡ sánh tý nước canh ra bàn là kêu toáng lên chả cần để ý xem những người ngồi xung quanh nghĩ gì… Có gì, chúng ta đều phải rút kinh nghiệm để việc phục vụ khách ăn tốt hơn. 


Bùi Huy

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục