Gã thầy cúng khấn ở gian ngoài, bên trong, Thận mặt trắng bệch, nằm mê mệt, miệng nói lảm nhảm. Đã vài ngày trôi qua, Thận kêu đau đầu, chóng mặt không ngồi lên được, đã uống thuốc chống đau đầu nhưng bệnh tình không đỡ, có phần thêm trầm trọng. Hôm nay, theo lời mẹ, gia đình Thận mời thầy về cúng đuổi ma.

 

Ngoài kia, anh em, họ hàng ngồi bên dưới các mâm cúng, miệng rì rầm chuyện trò to nhỏ, ai nấy lòng quặn thắt lo lắng cho Thận, lòng mong thầy cúng đuổi ma quỷ đi cho Thận khỏe trở lại. Dường như quá tự tin vào khả năng của mình, thầy cúng bảo: “Bệnh này rồi cũng khỏi thôi, con ma nó đã ra khỏi nhà, song vẫn lẩn quẩn đâu đó quanh nhà, nếu con bệnh đi ra khỏi giọt gianh sẽ bị nó bắt ngay”. Quang ngồi im bên dưới lòng sôi lên sùng sục, bây giờ là thời nào rồi, thế kỷ hai mốt đã đến vậy mà nhà này vẫn còn mê tín, ốm sắp chết vẫn mời thầy cúng bái, không đưa người ốm đi bệnh viện.

 

Cúng xong, gã thầy cúng kêu bận không ở lại ăn cơm, mọi người hối hả gói ghém xôi, thịt, rượu cho vào đầy cái túi có hình con cò, vốn trước là bao đựng thức ăn chăn nuôi. Gã sắp đồ tót lên chiếc xe máy nhả khói khét mù bỏ lại đằng sau con bệnh và người nhà trong tràn ngập sự lo lắng, bế tắc.

 

Chỉ còn lại anh em, chú bác thân cận vốn từ trưa tới giờ mổ lợn, mổ gà, sắm cỗ cúng, phục dịch thầy cúng, nay  ngồi ăn cơm, ai nấy ái ngại, lo lắng, miệng nhạt thếch, không nuốt nổi. Bên trong, vợ Thận cùng đứa con gái nhỏ ngồi quanh lấy khăn ướt đổi nhau đắp lên trán, lau quanh mình cho Thận khi đó đang mê man, người sốt nóng hầm hập.

 

 Quang ngồi uống rượu suông. Khuôn mặt xám, rắn rỏi của người lính chiến dày dạn nơi chiến trường biên giới tây - nam giờ xuất hiện những đường cong trên trán, đôi lông mày giật liên hồi, anh lên tiếng:

 

- Chẳng biết mọi người thấy thế nào chứ cứ thế này thằng Thận đến nguy mất, theo tôi thấy cúng đã xong, giờ nên đưa nó đi bệnh viện.

 

Bố Thận như người vô dụng ngồi im lặng, mẹ Thận vốn nổi tiếng trong Mường là người ưa bói toán, cúng bái, tôn sùng các thầy cúng đến mê muội, chẳng đợi lâu, bà ta đáp lời:

 

- Thầy đã nói vậy rồi, đã cho thuốc rồi, bây giờ đi khỏi giọt gianh ma bắt nó thì làm sao?

 

Vợ Quang biết tính chồng là người quyết đoán, đã nói là làm, sợ anh bảo mọi người đưa thằng cháu ruột đi viện, giờ nó yếu quá rồi, nhỡ qua giọt gianh không chịu nổi thành ra giết nó, lúc ấy bao nhiêu tội trạng, bao nhiêu điều tiếng lại thêm đổ dồn lên đầu Quang. Cùng là chị em dâu nhưng mẹ Thận vốn là người hay lắm điều, thường nói xấu người khác như thói quen không bỏ được.

 

- Thôi mình ạ, bá nói vậy, thầy cúng mới cho thuốc, chờ nó ngấm xem sao đã.

 

Suốt đêm đó Quang trằn trọc không sao chợp mắt được, gã thầy cúng khiến Quang nhớ đến nhà một người bạn ở làng bên dưới, gia đình có đứa con gái bị sốt cao, nằm trong màn, miệng nói nhảm, hai tay chới với bắt gió, bên ngoài, thầy cúng bảo không ai được vào gần, đó là ma đang cố bắt con bệnh đi, nay có thầy đến làm thuốc nó đang tháo mình ra. Có người không tin bảo đó là nó sốt cao đang chuyển hơi tàn hắt ra, nay mang ngay đến bệnh viện may ra còn kịp cấp cứu, quả là thế, gã thầy cúng về chưa lâu, người con gái đã trút hơi thở cuối cùng.

 

Trường hợp cháu Thận cũng gần giống như vậy, Quang giật mình bật dậy, anh định bụng hô hào anh em đến mang Thận đi bệnh viện ngay để kéo dài rất nguy hiểm. Vợ Quang kéo chồng trở lại:

 

- Đêm hôm mình còn đi đâu nữa, biết là cháu ruột, thương nó chịu bệnh như xát muối trong lòng nhưng anh nghĩ xem bố mẹ đẻ, vợ con nó không ý kiến gì, ai dám làm thay.

 

Chiều hôm sau, Quang đang phát cây quanh vườn nhà, chợt có tiếng phụ nữ khóc thét lên, nghe ra là tiếng vợ Thận la khóc trong hoảng loạn. Hàng xóm chạy vội đến, Quang cũng vội chay đến. Quả là có chuyện, Thận đang nằm thiêm thiếp trên chiếu, mắt nhắm nghiền, toàn thân trắng bệch, hơi thở hắt ra. Không chịu nổi nữa, Quang hô anh em chặt cây bương làm đòn, người buộc chăn làm võng bế Thận vào võng khiêng đi viện. Mẹ Thận mặt tái nhợt dường như càng lấn sâu trong cơn u mê:

 

- Mang nó đi nhỡ qua giọt gianh không chịu được thì biết làm sao...

 

Quang không nhịn nổi nữa thét lớn:

 

- Thế bá định nhìn con mình chết như vậy à, mang nó đi cấp cứu còn có cơ may, không lôi thôi mang nó đi viện ngay.

 

Khi đoàn khiêng người ốm đi khỏi nhà không xa, Thận nằm trong võng thở dốc một hồi rồi nằm im tắt thở, Quang bối rối, có người bảo không ổn rồi nên quay trở lại để nó còn được chết tại nhà mình. Có người xì xào lời nói của thầy cúng thật đúng, thằng Thận bị ma bắt đi rồi. Có người bảo:

 

- Nó gặp khí lạnh bị sốc đấy, dừng lại tí để để tôi đấm ngực, đấm lưng, làm hô hấp nhân tạo cho nó thở được. Còn nước, còn tát...

 

Người trong cuộc thường lú lẫn, Quang lo lắng từ vã mồ hôi hột giờ chuyển sang lạnh toát sống lưng, nó chết thật chẳng biết làm sao nữa. Sau một hồi xoa ngực, làm hô hấp nhân tạo, Thận đã dần thở được. Mọi người vừa khiêng, vừa chạy hối hả đưa Thận vượt sông đi đến bệnh viện.

 

Phòng cấp cứu tất bật đón tiếp bệnh nhân, trời đã xâm xẩm tối, đã quá giờ tan tầm, song các y, bác sĩ vẫn xúm quanh, người cắm truyền, người khởi động cho bệnh nhân thở ô xy. Sau một hồi hỏi, khám, đo, người bác sĩ già quay sang bảo Quang:

 

- Các anh đưa bệnh nhân đến chậm tí nữa không thể làm gì được, bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày, lát nữa cần truyền máu ngay...

 

Thật hú vía, vậy là thằng Thận đã được cứu sống, nếu cứ cúng bái ở nhà khác gì giết người không dao. Sao trong cuộc sống ngày nay vẫn còn có người như mẹ Thận u muội đến thế, sau cơn hoạn nạn với con trai không rõ bà ta đã sáng mắt ra chưa?

 

 

 

 

              Bùi Huy Vọng

            (Xóm Bưng, Hương Nhượng, Lạc Sơn)

 

 

 

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Món quà đồng đội

(HBĐT) - Đoàn cán bộ Công an huyện đến nhà thắp nén hương nhân ngày thương binh, liệt sỹ vừa về khỏi. Chị Dung, vợ liệt sỹ Tuấn hai tay chắp trước ngực nhìn lên ban thờ khấn: - Anh Tuấn ơi! Anh sống khôn, chết thiêng hãy về phù hộ cho em và con...

Viết cho chiều tháng tư

(HBĐT) - Cơn gió hiu hiu thổi vương vấn chút hơi xuân còn sót lại khẽ lùa vào suối tóc của cô bé kẽo kẹt đạp xe về sau khi tan học. Những tia nắng úa vàng mỏng manh, yếu ớt hắt sáng lên đỉnh trời vương trên những ngọn cỏ lau. Con đường nhỏ len lỏi giữa một bên là những chiếc cổng tán, bức tường gạch, mái ngói đỏ, một bên là con mương hai bên bờ cỏ mọc um tùm trông ra cánh đồng ngút ngàn một màu xanh của lúa đang thì con gái. Thấp thoáng trong màu xanh của lúa là bóng nón trắng lom khom nhổ cỏ. Mấy nhành cây loa kèn đua ra qua một bức tường gạch đã tróc vữa, lỗ chỗ rêu xanh, đóa hoa loa kèn kiêu hãnh với sắc trắng tinh khôi như thắp sáng giữa không gian đang nhuốm dần bóng tối. Vườn nhà ai thoảng thơm hương hoa bưởi. Có cánh hoa bưởi nào khẽ nương mình theo ngọn gió lang thang rồi trôi lênh đênh chở chiều trên dòng nước. Thỉnh thoảng vài chú cá rô quẫy nước đớp nắng rơi trên mặt nước tưởng mồi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục