Ngày còn bé xíu, tôi luôn hờn giận mẹ và lây sang ghét chợ bởi cứ tầm khuya khuya một chút, mẹ lại bỏ tôi ngủ một mình để chạy chợ. Trong mắt tôi lúc đó, chợ luôn là một ẩn số và rất huyền bí. Ứớc muốn một lần được tận mắt thấy chợ khuya thế nào, người ta buôn bán ra sao? Tôi chợp mắt sau khi mẹ đi, trong đầu vẫn nảy lên ý nghĩ sáng sớm dậy thật sớm chạy ra xem chợ. Vậy mà, sáng ra chợ đã vãn lúc nào không hay...

Chợ khuya họp ngay trên gò đất trống ven sông. Mùa hè hơi nước từ sông hắt lên mát rượi. Còn mùa đông lại lạnh cóng đến tê người. Chợ họp đều đặn hai ngày một lần vào các ngày lẻ. Người họp chợ đa số là dân nghèo mấy thôn lân cận. Họ họp chợ khuya để ban ngày tranh thủ làm đồng, lên nương.

 

Hàng hóa chợ khuya tuy ít nhưng rất đa dạng. Từ  ít trứng gà cho tới các vật dụng dùng gia đình như rổ, rá... Nhưng chủ yếu vẫn là “cây nhà, lá vườn” người dân làm được mang ra trao đổi. Ngày xưa để ra chợ đúng giờ mẹ phải canh từng chuyến tàu chạy, tiếng gà gáy. Đêm đông, mẹ trở mình khe khẽ tránh tiếng động để các con được ngủ no giấc.

 

Khi ý thức được phải phụ giúp việc gia đình, tôi bắt đầu theo mẹ ra chợ. Tôi gánh hàng, bày hàng cho mẹ bán xong rồi lại về. Những hôm cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ, tôi thức luôn với chợ. Lần đầu tiên ở chợ, tôi háo hức như ước mơ ngày bé. Dạo quanh một vòng chợ đêm, sự huyền bí của chợ khuya bắt đầu hiện ra. Chỗ này cô Nhung bán chuối, chỗ kia bác Hòa trưng chục chiếc chổi rơm. Một góc khác là hàng bánh đúc phục vụ cho người dân ăn chống đói hay mua về làm quà sáng sớm cho trẻ con... Chợ lúc ấy vẫn chưa có ánh điện mà mỗi người đều sắm cho mình một chiếc đèn dầu Hoa Kỳ.

 

Tôi nhớ và thương đến xót lòng khi một cậu bạn cùng tuổi mang rổ rá ra chợ bán. Một phút bất cẩn, trong cơn buồn ngủ cậu bạn làm vương ngọn đèn dầu vào sản phẩm của mình. Khi dập được ngọn lửa, sản phẩm đã hư hại đáng kể. Trong ánh đèn dầu leo lét, tôi thấy rõ hai hàng nước mắt đang lăn dài. Người ở chợ nhân từ, quyên góp mỗi người một chút cho cậu bạn bớt tủi buồn. Vậy đó, chợ khuya quê đong đầy tình yêu thương!

 

Chợ khuya quê tôi lúc ấy còn đọng lại trong tâm trí của tôi là một góc chợ sạch sẽ, ngăn nắp. Những lá, rác mỗi người đều có ý thức gom lại cuối buổi chất đống một góc, sáng mai phân loại.

 

Mảnh đất xưa chợ họp giờ người ta làm bến phà. Chợ được dịch chuyển tới chỗ khác xa hơn. Tuy cuộc sống có khấm khá hơn xưa nhưng mẹ tôi vẫn trung thành công việc cũ. Mẹ bảo, bao năm mẹ gắn bó với chợ khuya, nhịp sinh hoạt của mẹ đã quen thuộc, giờ từ bỏ thì nhớ và khó chịu lắm.

 

Tôi giờ đã khôn lớn, có việc làm ổn định trên phố. Mỗi lần về quê, tôi vẫn tranh thủ ghé chợ, phụ mẹ chở, sắp xếp một vài món đồ. Chợ khuya trong tôi vẫn là ký ức thanh bình nhất! Tôi trở về với chợ để sẻ chia sự vất vả, chia sẻ hơi sương đêm với mẹ, bà con quê nghèo lam lũ, khắc khổ. Tôi có được như ngày hôm nay cũng nhờ từ những buổi chợ khuya của mẹ. Suốt cuộc đời này tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng. Chợ khuya ơi, thương lắm!

 

 

 

                                                              C.V.Q

                                            (Lớp 55 LT -KT, ĐH Thủy lợi)

 

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục