“Anh phải đến nhá, người “chiến binh” dũng cảm của lớp”. Nhận được tin nhắn, anh càng đứng ngồi, bồn chồn không yên. Hội trường, hội lớp..., ai mà chẳng bồi hồi xen lẫn xúc động. Nhưng có vài điều khó, vết thương cũ những năm tháng chiến đấu ở biên giới tây - nam tái phát. Điều nữa, anh hơi băn khoăn vì anh chỉ nhận được thông tin qua 1 giấy mời được phô-tô mà trong đó có một số chữ bị mờ. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy 2 chữ “thành đạt” bị xóa vụng bằng bút xóa. Nhưng trưởng ban liên lạc đã oang oang a lô: “Anh mà không đến là tan hội lớp đó vì anh là trung tâm mà”... ... Thì đi, mang tâm trạng háo hức của một thời trai trẻ, lãng mạn và say đắm, anh đắm chìm trong đợi chờ. Mới sáng tinh mơ, xe ta-xi đã đỗ sịch trước cửa. Anh lái xe giở tờ giấy, tra hỏi một số thông tin: đúng tên, đúng người rồi. Lên đi thôi, mặc cho anh á, ố một hồi vì ngạc nhiên... 30 km đi thật nhanh. Ký túc xá thời sinh viên nội trú có quá nhiều thay đổi, đẹp và khang trang.
Nhưng những hàng nhãn cọc còi vẫn còn đó và mùi hoa ngâu vẫn ngát thơm sân trước nhà thư viện như chứng nhân của một thời. Đám bạn học ùa tới. Gần đủ 30 “mạng”. Ai cũng vui tươi, khuôn mặt rạng ngời, dù gương mặt, mái tóc đã điểm sương. Anh Tân đâu? Người bạn cùng phòng suốt 4 năm; từng chia cho người bạn nửa suất cơm của mình mấy tháng trời vì gia đình bạn gặp khó khăn, hoạn nạn. Vâng, nó đang trên đường đến, vì còn phải lòng vòng rước “mấy mợ” cứ không muốn đi vì thấy mình quá kém cỏi với bạn học. Nhưng “ông Tân” đã tuyên bố rằng: chúng ta là những người bạn, chúng ta đủ tư cách đến đây để dự hội trường, hội lớp. Chúng ta có thể kém tiền, kém chức nhưng chúng ta sống đàng hoàng, lương thiện; sống có trách nhiệm và tâm huyết với cuộc đời. à, thì ra cũng có nhiều người “ngại” cái chữ “thành đạt”. Nhưng cuộc họp “trù bị” cho việc hội lớp, Tân chả từng đứng trước lớp: Chúng ta thành đạt trong mắt bạn bè vì những tình cảm chân thành thế là đủ. Ôi, Tân, lúc nào bạn cũng luôn nghĩ đến người khác. Bạn bè bao năm mới gặp mặt, ôn lại đủ thứ chuyện. Nào lần anh - “người chiến binh” dũng cảm mai phục bắt quả tang 1 người ăn trộm quần áo, giải oan cho mấy nam sinh viên trong phòng. Chuyện những đêm ký túc xá mất điện, đám sinh viên nam hát chế “bậy bạ” trêu các khoa, phòng bạn. Những câu chuyện tiếu lâm giờ nghĩ lại vẫn cười một mình. Rồi chuyện tình yêu, tình báo thời sinh viên sôi nổi... Ra trường, người làm đúng chuyên ngành, người “tay ngang” nhưng tất cả vẫn sống đàng hoàng, minh bạch và luôn có niềm tin vào chặng đường phía trước. Đang rôm rả đủ thứ chuyện thì Vân, cô bạn lớp phó đời sống năm nào thông báo: này, hôm nọ chị Thao gọi điện thắc mắc, ngạc nhiên sao từ hồi đưa chồng vào xạ trị lại thấy gần 10 triệu đồng trong tài khoản. Rồi anh T. bị bệnh trọng, con vào đại học, vợ không việc làm, bỗng dưng có 7 triệu đồng trong ATM... Chắc ai đó chuyển nhầm. Lạ nhỉ? Nào, bắt đầu đến phần nghi thức rồi, hình như phía khoa mình đang giới thiệu các sinh viên cũ đang lên trao tài trợ... Ai kia, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía khán đài. Anh Dưn lớp mình đến dự và đang trao quỹ học bổng cho khoa kìa. ôi, sao lúc nãy anh này không đến khu dành cho lớp mình nhỉ? Đến lớp mà không gặp mọi người cùng lớp, khó hiểu? Anh Dưn lớp ta một thời, giờ nghiêm ngắn trong bộ com-lê đắt tiền, mắt đeo kính gọng vàng, tay đeo nhẫn, cổ nặng dây chuyền. Dưn - anh chàng cùng phòng năm nào, người mà Tân từng chia cho nửa suất cơm sinh viên nghèo khó một thời nay đã “lột xác” thực sự. Quá mừng cho bạn chứ có điều gì. Không gặp bạn bè có phải anh mặc cảm về những chuyện xưa cũ? Đúng là đã có đôi lần, anh Dưn đã đi quá giới hạn của sự thật thà và gian manh khi có lần mượn bạn xe đạp của bạn (của Tân) rồi đem “cầm” ở ngoài ngã tư. Chuyện đó, chỉ có anh, Tân và D. biết mà thôi (vì Tân biết được hoàn cảnh nhất thời “túng làm liều”). Nhưng anh đã xa hơn khi năm cuối, bỏ học gần nửa tháng. Thế là đình chỉ học hành, anh “tăng ca” xuống lớp dưới... Sau này, nghe loáng thoáng anh sang Nga làm ăn và “vào cầu” lắm. Chỉ có thế... Nhưng kìa, anh được lên phát biểu. Khoan thai và đĩnh đạc nhỉ. Nhưng anh đang thuyết giảng điều gì đó? Tiền ư? Chuyên đề tiền và chuyện sinh viên nghèo vượt khó. Hành trang vào đời cùng những điều được anh lượm lặt ở giảng đường, cuộc đời. Gương mặt anh với mái tóc xoăn rủ xuống trán cùng đôi mắt hơi gợn buồn nhìn xa xăm. Anh nói có món quà tặng cho các sinh viên có hoàn cảnh khó khăn... Những nghi lễ rồi cũng kết thúc. Lớp đã chọn được điểm liên hoan trưa để gặp mặt các thành viên. Lúc này, anh chàng Tân “ga lăng” mới có dịp trở thành trung tâm. Mọi người nhao nhao lên chuyện anh Dưn. Sao anh không tham gia cùng lớp. Lúc này, Tân mới đưa ra một lá thư: thư anh Dưn, sao phải cầu kỳ thế. Tân đọc: Xin lỗi các bạn cả lớp, tôi phải ra sân bay để còn kịp chuyến bay sang Nga. Rất tiếc không gặp để có được niềm hạnh phúc là được nắm tay từng người bạn - những người bạn thời sinh viên của tôi. Lúc nào, lớp cũng là “ngôi nhà” để tôi trú ngụ... Thế là thế nào anh Dưn? Lúc này, Tân mới cất tiếng: các bạn ạ, chỉ có tôi là có đủ thông tin và giữ mối liên lạc với anh Dưn từ ngày ra trường đến nay. Anh xa mặt, nhưng không cách lòng. Lúc nào anh cũng nghĩ về mọi người. Chúng ta biết không, anh có đủ trong tay địa chỉ, công việc, số điện thoại và hoàn cảnh của từng người trong lớp đó. Anh có một thời sinh viên gian khó nhưng đã biết “bước qua” để trở thành một người có nghề nghiệp, bản lĩnh và đời sống khá giả. Anh đã chia sẻ với một số người trong lớp chúng ta... ôi anh Dưn, giá mà anh cứ hoãn chuyến bay, giá mà anh ở lại. Mọi người đang vui và vẫn vui nhưng sao có cảm giác bùi ngùi thế này. ôi người bạn cũ “bí ẩn” của chúng tôi...
Bùi Huy
Hồi ký của Thúy Ngọc
(HBĐT) - Đoàn cán bộ Công an huyện đến nhà thắp nén hương nhân ngày thương binh, liệt sỹ vừa về khỏi. Chị Dung, vợ liệt sỹ Tuấn hai tay chắp trước ngực nhìn lên ban thờ khấn: - Anh Tuấn ơi! Anh sống khôn, chết thiêng hãy về phù hộ cho em và con...
(HBĐT) - Cơn gió hiu hiu thổi vương vấn chút hơi xuân còn sót lại khẽ lùa vào suối tóc của cô bé kẽo kẹt đạp xe về sau khi tan học. Những tia nắng úa vàng mỏng manh, yếu ớt hắt sáng lên đỉnh trời vương trên những ngọn cỏ lau. Con đường nhỏ len lỏi giữa một bên là những chiếc cổng tán, bức tường gạch, mái ngói đỏ, một bên là con mương hai bên bờ cỏ mọc um tùm trông ra cánh đồng ngút ngàn một màu xanh của lúa đang thì con gái. Thấp thoáng trong màu xanh của lúa là bóng nón trắng lom khom nhổ cỏ. Mấy nhành cây loa kèn đua ra qua một bức tường gạch đã tróc vữa, lỗ chỗ rêu xanh, đóa hoa loa kèn kiêu hãnh với sắc trắng tinh khôi như thắp sáng giữa không gian đang nhuốm dần bóng tối. Vườn nhà ai thoảng thơm hương hoa bưởi. Có cánh hoa bưởi nào khẽ nương mình theo ngọn gió lang thang rồi trôi lênh đênh chở chiều trên dòng nước. Thỉnh thoảng vài chú cá rô quẫy nước đớp nắng rơi trên mặt nước tưởng mồi.