(HBĐT) - Tháng 11 nhè nhẹ bước đi để lại vài vạt nắng hanh hao trên bông cải vừa chớm nụ. Cây gạo đầu làng run rẩy chìa những cánh tay khẳng khiu cho bầy sẻ đồng líu lo hót. Cánh đồng làng xỉn khô đất, gốc rạ cuối mùa. Tiết trời bàng bạc sẽ sàng lành lạnh. Tháng 12 ngỡ ngàng như nụ cười thiếu nữ 16 e ấp. Nắng sóng sáng đổ dài trên những mái ngói cổ trầm lặng màu thời gian. Gió xôn xao rặng bạch đàn, trên mẹt hoa cúc của các bà, các mẹ dịu dàng vào phố.
Tháng 12 xuyến xao mùa hoa cải ven sông. Cải vàng rực, nhưng nhức cả nỗi nhớ tuổi thơ. Bây giờ, liệu ai còn nhớ ngày rong chơi thả trâu trên đồi chơi trò trốn tìm trong lùm hoa cải? Lúc ấy, phấn hoa bết lên những mái đầu vàng hoe. Cả đám trai lẫn gái nổi hứng ngắt những ngồng cải tết thành vương miện. Chỉ có tháng 12 thôi kỷ niệm về hoa cải mới dịu dàng như thế!
Những chiều tháng 12 ngồi bên bến sông đợi bóng mẹ chạy ở chợ về. Nước dưới sông hắt lên lạnh lẽo. Người lái đò bao năm vẫn lặng lẽ đưa khách sang sông. Thấy cậu bé trạc tuổi mình da đen nhẻm, gầy giơ xương mò tôm, mò tép mà quặn thắt lòng. Bố mẹ cậu ấy ở đâu? Cậu ấy có được đến trường như mình không? Những câu hỏi quanh quẩn trong đầu, thương cảm nhưng lại không biết hướng giải quyết. Bao năm về lại bến sông cũ, người bạn ấy vẫn gắn bó nơi ấy, với con nước đục ngầu, cuồn cuộn chảy.
Chạm vào tháng 12, xin hãy cứ bước đi nhè nhẹ và tĩnh lặng để cảm nhận tiết trời lành lạnh. Để thấy mùa đông yêu hơn góc bếp sực ấm tình thương của bà, của mẹ. Những câu chuyện cũ nhưng không bao giờ cũ. Lớn lên rồi vẫn muốn được bà kể chuyện cổ tích, chuyện cô dân công đảm đang yêu chàng lính dũng cảm. Mẹ kể chuyện ấu thơ khổ cực. Năm tháng đã bào mòn khiến da mẹ nổi đồi mồi, tóc pha sương. Bao mùa rét mẹ ủ ấm tròn vo giấc ngủ mà đâu biết có những đêm mẹ thức trắng lo lắng. Khẽ khàng giang rộng vòng tay, mắt sụt sùi nói câu yêu thương ngượng ngịu, mẹ ngoảnh mặt cười. Nụ cười hằn những vết chân chim bỗng thấy hạnh phúc vô ngần.
Tháng 12 về lại thêm một mùa sinh nhật. Qua rồi những năm tháng trước ngu ngơ, khờ khạo. Thêm 1 tuổi đong đầy yêu thương cũng như trách nhiệm của bản thân. Khẽ nắn nót vào cuốn sổ kỷ niệm, ghi dấu cho một cảm xúc đầu đời. Có nụ cười lẫn nước mắt nhưng vẫn không hối tiếc tháng ngày tuổi trẻ bởi sống thật với cảm xúc, với chính mình luôn là hướng mà ta luôn theo đuổi. Gạt nhẹ lệ hoen mi, ta lại mỉm cười đón chào tháng ngày mới tinh khôi.
Chạm vào tháng 12, chạm cả nỗi niềm thương nhớ! Biết nói sao cho hết những thăng trầm cuộc đời? Biết kể sao cho trọn kỷ niệm ăm ắp cuộc đời? Chỉ biết rằng trong ta, tháng 12 luôn có một vị trí đặc biệt để khi nhớ về ta vẫn yêu thương!
Cao Văn Quyền
(Lớp 55 LTKT, Đại học Thủy lợi)
Hồi ký của Thúy Ngọc
(HBĐT) - Đoàn cán bộ Công an huyện đến nhà thắp nén hương nhân ngày thương binh, liệt sỹ vừa về khỏi. Chị Dung, vợ liệt sỹ Tuấn hai tay chắp trước ngực nhìn lên ban thờ khấn: - Anh Tuấn ơi! Anh sống khôn, chết thiêng hãy về phù hộ cho em và con...