(HBĐT) - Vậy là đã bốn mươi hai năm đi qua kể từ ngày Sài Gòn giải phóng. Năm nay kỷ niệm bốn mươi lăm năm bọn bạn cùng làng, cùng trang lứa lên đường nhập ngũ. Giữa cái nắng mùa hè 1972, sau chiến thắng Quảng Trị, bọn bạn Điền, Vang lại xếp bút nghiên lên đường nhập ngũ.

 

Rất nhiều năm qua vì nhớ đồng đội, nhớ chiến trường xưa mà anh bạn Trần Trọng Điền nhiều lần hứa với bạn bè sẽ sắp xếp vào thăm Sài Gòn, thăm thành phố Hồ Chí Minh một chuyến. Bao kỷ niệm, bao ký ức cứ dào dạt trong lòng Điền. ấy vậy mà đến tận bây giờ, đã trên sáu mươi tuổi ước mơ ấy Điền vẫn chưa thực hiện được. Điền và Vang ở cùng một đơn vị tại chiến trường miền Đông Nam Bộ. Sau ngày giải phóng, bạn nhất định xin phục viên về quê hương với bố mẹ. Điền nói vui:

 

- Sau chiến tranh còn giữ được cái “gáo” là còn tất cả. Bây giờ tiếng gọi quê hương là số 1 với mình. Cha mẹ sinh ra đã đặt cho mình cái tên Trọng Điền gắn với ruộng đồng, quý ruộng đồng rồi.

 

Nghĩ như vậy và bạn quyết  lên xe đò với chiếc ba lô sờn lép kẹp với chiếc khung xe đạp xách theo nhờ dành dụm tiền phụ cấp mua được.

 

Từ đó, năm nào trước 30/4, bạn bè lại gọi mời nhưng lần nào bạn cũng có lý do hết con nhỏ, bố mẹ già rồi lại vết thương tái phát, cho đến bây giờ, bố mẹ ban đã quy tiên, ba đứa con bạn trưởng thành có việc   làm tử tế. Cách đây không lâu bạn hồ hởi:

 

- 30/4 năm nay kỷ niệm 45 năm ngày nhập ngũ, mình sẽ vào Sài Gòn gặp các bạn. Cả hội bạn lính ở Sài Gòn rất vui chờ đón. Nhưng đến giữa tháng 4, gia đình bạn bảo bạn đang nằm viện do di chứng của chiến tranh nên hai mắt bị biến chứng như không nhìn thấy. ôi, thế là ước mơ của bạn không biết đến bao giờ mới thực hiện được.

 

Vang lại buồn nói với bạn:

 

- Ngày xưa chiến tranh bom đạn ác liệt thế mà băng rừng, lội suối cùng đến chiến trường, nay cũng đoạn đường dài ấy với đủ các phương tiện giao thông để thực hiện ước mơ một lần mà bạn mất mấy chục năm vẫn chưa thể đến được.

 

                                                                 

                                                           Văn song (T.T.V)

 

 

 

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Lời chia tay chân thành

(HBĐT) - Nhớ lại, cách đây vừa tròn 20 năm, ông Thành cầm quyết định nghỉ hưu. ông vui vẻ, thanh thản sau gần 40 năm công tác và ra về bàn giao số tài liệu bằng mấy chiếc cặp ba dây.

Sương nắng trên cao

(HBĐT) - Trời lạnh, khởi hành trên những chiếc xe máy có lẽ không phải là lựa chọn của phái nữ, nhưng đó là một sự lựa chọn thú vị nếu điểm đến của chuyến đi là rừng. Băng qua phố thị ồn ào, qua những cung đường quen thuộc và sau đó là băng qua đường dốc quanh co với sương mù và gió buốt, lên đến lưng chừng núi Ngọc Sơn (Lạc Sơn), chúng tôi ồ lên thích thú. Từ trên cao nhìn xuống mây trắng từng mảng lớn vo tròn hoặc co duỗi đuổi nhau trên những ngọn núi nhỏ xanh rì phía dưới. Ruộng mía, nương ngô vuông vắn như những ô cờ. Hồ, ao lớn nhỏ được bao viền bởi những hàng cây, bờ tre mướt xanh. Cảnh đẹp như một bức tranh sơn thủy hữu tình.

“Đặc sản”

(HBĐT) - Sau những tội lỗi tày đình của Thạch phò mã, dù rất thương công chúa nhưng cực chẳng đã vua cha đành “nghiến răng” hạ bút phê chuẩn Quyết định buộc thôi việc đối với chàng rể quý. Vậy là chàng tiều phu lại bìu ríu vợ con trở về vùng rừng xanh, núi đỏ. Đúng vào dịp triều đình ra lệnh đóng cửa rừng nên cung, rìu, búa, nỏ cũng chỉ để Thạch Sanh làm những đồ vật kỷ niệm cho đỡ nhớ một thời oanh liệt.

Khu phố tất niên

(HBĐT) - Những năm gần đây, hoạt động liên hoan tất niên khu phố, tất niên xóm khá phổ biến tại các khu dân cư trên địa bàn TP Hòa Bình. Không chỉ là dịp gặp gỡ, tụ họp cuối năm, liên hoan khu phố còn giúp gắn kết cộng đồng, thắt chặt tình cảm láng giếng, góp phần xây dựng đời sống văn hóa ở mỗi khu dân cư.

Lãng đãng chiều cuối năm

(HBĐT) - Chiều. Nắng sóng sánh như mật. Nắng mùa đông không gay gắt như mùa hạ chỉ đủ làm cho nụ hoa rung rinh cười và chú ong xinh xinh chui từ nhị hoa vừa hé ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi chao mình sà sang nụ hoa khác cũng vừa chúm chím nở. Nắng không phải len lỏi trên những cành lá khẳng khiu nhưng vẫn dừng lại nô đùa cùng vài chiếc lá đã nhuốm vàng còn sót lại. Một sự chiu chắt giữa cái hanh khô của mùa đông.

Tấm lòng cô giáo vùng cao

(HBĐT) - Ngày nào cũng vậy, cứ 5h là chị dậy chuẩn bị cho cuộc hành trình vào với học sinh thân yêu. Cuộc hành trình lặp đi, lặp lại đã mấy năm rồi, vậy mà chị không thay đổi. Mọi người đều khuyên chị nên trở về thành phố cho đỡ vất vả lại được gần con nhưng chị không chịu. Đã chót gắn bó với những đứa trẻ vùng xa này rồi, chị không nỡ xa chúng. Sáng chị dậy sớm lo mọi thứ sẵn sàng cho con, rồi dặn dò bà cho cháu ăn để đến lớp, còn chị lên đường. Con đường từ nhà đến trường đã quá quen thuộc, đi đoạn này chị có thể hình dung ra đoạn sau, đến những khúc cua hay những “ổ gà, ổ voi” trên con đường rẽ vào trường. Cứ thế, chị cảm nhận con đường như được rút ngắn hơn, đến với những gương mặt ngây thơ, đôi mắt mở to ngơ ngác như nhanh hơn.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục