(HBĐT) - Tôi xóa tên Hạnh khỏi danh bạ điện thoại. Em đã có người yêu, em gọi là bạn trai, người em chọn, em cảm thấy được che chở. Thế là 091234… dễ nhớ rồi cũng cần phải quên. Hình ảnh thùng rác hiện lên rồi biến mất. Mọi thứ không muốn nghĩ đến đều bay vào biểu tượng đó mà tôi không biết nó nằm ở đâu trong các thư mục.
Tôi đã có số của Hương, một dãy số dài mà khi gọi không gợi ấn tượng gì nhưng đó là số của người đẹp. Hai tuần, ba ngày, mười lăm giờ, bốn mươi hai phút sau khi nhìn thấy nàng tôi mới có được.
Hương thật sự là cô bé gây cho tôi những bất ngờ nho nhỏ. Cái cách mà em gọi tên những gì phiền phức là điều mà nàng công chúa trong phim hoạt hình thường hay nói khi giẫm lên một ngọn cỏ: “Oai, tiếc quá!”. Nhưng Hương còn có một đôi mắt rất lạ. Nhìn vào đó, tôi càng muốn quên Hạnh không phải vì Hương làm tôi yêu sớm hơn dự định hai tuần lễ.
Mới sáu giờ rưỡi chiều mà đường sá đã lem nhem tối. Tôi lách xe qua một chị công chức về muộn, một bà buôn ve chai có tay lái rất sành thì đứng khựng lại trước một đám ùn tắc trước khi đến ngã tư tháp truyền hình chừng mươi mét. Bỗng một chiếc Attila màu trắng phóng qua vũng nước làm bắn nước bẩn lên quần tôi ướt nhem nhép. Chưa kịp nhìn ra gã kia đã chạy nhưng không vượt được. Lại có một xe 4 chỗ đang quay đầu. Tôi vẫn cách gã một quãng như lần tôi bám theo Hạnh để biết nhà nàng ở đâu. Lần này, tôi muốn gã nhìn thấy tôi trước nhưng không thấy gã quay lại. Một thân hình tròn trịa, thả tóc, kiểu tóc ép phổ biến đang ghé vào tai lão nói gì đó. Có người đẹp đi sau, gã chạy xe như điên vậy. Tôi bấm máy gọi Hương, một câu trả lời ngắn và bình thản: “Em đang đi siêu thị với bạn, tối về em gọi cho anh nhá”.
Cô gái có cái eo lẳn kia cũng vừa đút điện thoại vào túi, vẫn kịp lọt vào tai tôi âm thanh phát ra từ chiếc cân di động phía trước: “Hoan nghênh đo tầm cao cân nặng, thử sức kéo…” thì đó là Hương chứ sao cũng chẳng việc gì cả. Em có thể nói vậy nếu em cần và tối nay chúng tôi lại gặp nhau. Người ta nói phụ nữ không thích đàn ông dõi theo họ suốt 24 giờ. Họ cần thời gian riêng làm một số việc khiến họ đẹp hơn. Tôi tin tuyệt đối vào những bài báo về tâm lý tuổi yêu mà ông thợ cắt tóc về hưu sớm 5 năm luôn úp mặt ngủ khi vắng khách. Nhưng tôi vẫn thấy nóng mặt.
Sao nàng không nói thẳng ra là thế nhỉ. Sự lừa dối nhau đôi khi cũng là sự thường tình trong cuộc sống nếu cả hai đều biết. Thứ hai tuần trước, Duyên nói với tôi: “Em không tin Hương là của anh”. Tôi đã mỉa mai nhìn đôi mắt trong veo của Duyên mà nhếch mép. Nụ cười của kẻ đã từng trải và biết đọc ra từng giả dối của những cô nàng mới lớn nhìn một con thỏ non đang lo lắng cho gã thợ săn. Tôi gọi một tách cà phê đen với con số chơi vơi:
- Dạ, anh uống đen đá số mấy ạ?
- Số tù.
Tối nay, tôi sẽ giam mình trong ly cà phê để nhìn những thứ đang cố ẩn náu tôi trong bóng tối. Hai cái tên đều có một chữ H tôi đã tô đi tô lại bằng chút hơi nước ẩm trên mặt bàn kính. Có lẽ 101 lần đợi Hạnh đi học tối về và một lần sau khi được Hương cho số điện thoại. Lần đó, tôi đảo đầu ngón tay khéo hơn để tạo ra một chữ H khác.
Hạnh gọi tôi bằng một số điện thoại đã chết, tôi đã xóa chiều nay:
- Anh yêu con bé Hương à, nó còn nhỏ nên tính khí thất thường .
- Giống em.
Tôi nói nhanh như không nghĩ.
- Em không nghĩ anh khác Hoàng cũng thích em và thích kiếm chác ở nó.
- Hoàng là cái thằng điên nào mà cô bảo nó giống tôi. Bồ mới à?
- Đồ điên.
- Ai điên?
- Anh. Hoàng vừa mới yêu tôi là đã muốn cặp kè với nó. Đàn ông giống nhau cả thôi, thích một khuôn mặt đẹp nhưng không kìm chế được chuyện ấy với một đứa con gái bốc lửa sau lưng tôi.
Tôi vớ cốc nước lọc, uống như để thoát ra khỏi vị đậm đặc của cà phê:
- Nhưng sao em lại là chị Hương? Anh không thấy Hương kể bao giờ.
- Anh không nhận ra khi ngắm hai chị em tôi à? Cũng như nhau cả thôi nếu cơ thể nó mang khuôn mặt tôi. Chị em họ mà.
- Nhưng anh yêu Hương, anh mới nhìn thấy cô ấy đi với ai đó lúc chiều. Anh không nghĩ Hương lại nói dối…
- Nói dối ai? Cũng như nhau cả thôi, anh hay Hoàng đều vậy. Nhưng chị em tôi thì khác.
Tôi đi lặng lẽ bên hàng dài xe máy đang rúc đầu vào mái hiên di dộng. Quán giờ đã đông những cặp đôi như vừa được tạo ra từ lò bánh mì, hầm hập sức nóng. Họ ôm eo, nắm tay, thì thầm vào tai nhau những câu gì đó. Tôi không nghe và cố nghĩ về mấy câu nói rối mù của Hạnh.
Hết 6h17’ liên mạng Vinaphone gọi Mobifone. Như nhau cả thôi. Chị em họ mà. Hình như hôm nay cả hai nhà mạng ấy đều có khuyến mãi.
B.V.P
(Tổ 4, P. Thịnh Lang, TP Hòa Bình)
(HBĐT) - Đất là người bạn tri kỷ luôn đồng hành suốt bao mùa vụ với người dân miền núi. Để đất nghỉ ngơi qua dịp Tết, tháng giêng đánh thức đất dậy trong mùa gieo hạt mới, gửi vào trong đất bao hỵ vọng của thời vụ làm đổi thay cuộc sống từng ngày.
(HBĐT) - Nhớ lại, cách đây vừa tròn 20 năm, ông Thành cầm quyết định nghỉ hưu. ông vui vẻ, thanh thản sau gần 40 năm công tác và ra về bàn giao số tài liệu bằng mấy chiếc cặp ba dây.
(HBĐT) - Trời lạnh, khởi hành trên những chiếc xe máy có lẽ không phải là lựa chọn của phái nữ, nhưng đó là một sự lựa chọn thú vị nếu điểm đến của chuyến đi là rừng. Băng qua phố thị ồn ào, qua những cung đường quen thuộc và sau đó là băng qua đường dốc quanh co với sương mù và gió buốt, lên đến lưng chừng núi Ngọc Sơn (Lạc Sơn), chúng tôi ồ lên thích thú. Từ trên cao nhìn xuống mây trắng từng mảng lớn vo tròn hoặc co duỗi đuổi nhau trên những ngọn núi nhỏ xanh rì phía dưới. Ruộng mía, nương ngô vuông vắn như những ô cờ. Hồ, ao lớn nhỏ được bao viền bởi những hàng cây, bờ tre mướt xanh. Cảnh đẹp như một bức tranh sơn thủy hữu tình.
(HBĐT) - Sau những tội lỗi tày đình của Thạch phò mã, dù rất thương công chúa nhưng cực chẳng đã vua cha đành “nghiến răng” hạ bút phê chuẩn Quyết định buộc thôi việc đối với chàng rể quý. Vậy là chàng tiều phu lại bìu ríu vợ con trở về vùng rừng xanh, núi đỏ. Đúng vào dịp triều đình ra lệnh đóng cửa rừng nên cung, rìu, búa, nỏ cũng chỉ để Thạch Sanh làm những đồ vật kỷ niệm cho đỡ nhớ một thời oanh liệt.
(HBĐT) - Những năm gần đây, hoạt động liên hoan tất niên khu phố, tất niên xóm khá phổ biến tại các khu dân cư trên địa bàn TP Hòa Bình. Không chỉ là dịp gặp gỡ, tụ họp cuối năm, liên hoan khu phố còn giúp gắn kết cộng đồng, thắt chặt tình cảm láng giếng, góp phần xây dựng đời sống văn hóa ở mỗi khu dân cư.
(HBĐT) - Chiều. Nắng sóng sánh như mật. Nắng mùa đông không gay gắt như mùa hạ chỉ đủ làm cho nụ hoa rung rinh cười và chú ong xinh xinh chui từ nhị hoa vừa hé ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi chao mình sà sang nụ hoa khác cũng vừa chúm chím nở. Nắng không phải len lỏi trên những cành lá khẳng khiu nhưng vẫn dừng lại nô đùa cùng vài chiếc lá đã nhuốm vàng còn sót lại. Một sự chiu chắt giữa cái hanh khô của mùa đông.