Mẹ Thiềng là bà mẹ Việt Nam anh hùng. Anh Tới, người con trai duy nhất của mẹ đã hy sinh cho nhiệm vụ boả vệ biên giới phía Bắc đã ngã xuống ở mặt trận Vị Xuyên.
Trước khi lên đường nhập ngũ 10 ngày, mẹ đã tổ chức kết hôn với Dung, cô giáo trường làng và là người bạn cùng lớp hồi học phổ thông. Mái rạ lớp mái nhà cho mẹ, cho vợ còn thơm mùi rơm mới. Anh Tới đã khoác ba lô ra đi và mãi mãi không về. Ngày nhận được giấy báo Tới hy sinh, vợ anh, cô Dung khóc ngất trong tay mẹ và đồng nghiệp, còn lòng mẹ như hóa đá.
Một hôm, một buổi chiều đông của hơn năm sau, mẹ thủ thủ với Dung:
- Con ạ, con còn trẻ lại chưa có con, nghe lời mẹ, con lấy chồng đi.
- Không, không! Dung òa khóc - con sẽ ở với mẹ suốt đời.
- Con nghe mẹ, con gái có thì, mẹ có bà bạn làng bên có anh con trai là thương binh ở mặt trận Quảng Trị.
Lời thủ thỉ chân tình, lời bạn bè động viên. Thế là đám cưới anh thương binh và cô giáo làng được tổ chức đơn sơ mà vui tình làng xóm. Sau đám cưới, mẹ chồng Dung đã khoe bà gả chồng cho con gái rồi núi với hai vợ chồng Dung:
- Các con về ở với bà Thu (mẹ chồng mới của Dung) cho bà ấy vui, bà ấy chỉ có một mình.
- Thế còn mẹ, vợ chồng Dung bất ngờ.
- Mẹ quen rồi và lại có anh Chung chồng con chạy đi, chạy lại là mẹ vui rồi.
Thế là từ đó, vợ chồng Dung có hai bà mẹ để thương yêu, để chăm sóc, lo lắng. Hai bà cũng dành hết tình thương yêu cho con. Hai nhà như một mái ấm.
Mẹ Thiềng tuổi cao, đổ bệnh qua đời, mẹ Thiềng trăn trối lại:
- Ngôi nhà tọa lạc trên khuôn viên, lâu nay vợ chồng Dung đã sửa sang khang trang, ngăn nắp, tôi dành cho hai con tôi là Dung và Chung còn hơn 3 sào vườn sau nhà từ cây xoan ra đường cái, tôi hiến cho xã để mở rộng nhà trẻ, cho các cháu.
Tất cả biết tấm lòng mẹ. Xúc động - vợ chồng Dung, Chung ngước lên di ảnh mẹ trong khói hương hư ảo.
Văn Song (TTV)
(HBĐT) - Ở thành phố này bấy nhiêu năm, sau bao bận xách va li tới những miền đất lạ, tôi mới nhớ ra ngay kề thành phố mình còn một khu ngoại ô lạ lẫm. Mùa đông, rồi mùa hạ, có bao thứ rau củ xuất hiện trên chiếc đĩa sứ tráng men sáng bóng, những gam màu sinh tố trong li thủy tinh nhưng đã mấy ai biết được mảnh đất ngoại ô nhỏ bé đã phôi thai những sắc màu ấy như thế nào.
(HBĐT) - Tháng 5, nắng chói chang đã ngự trị khắp nơi. Bầu trời cao xanh ngắt, ánh sáng trên tán phượng thêm đỏ rực rỡ. Loài hoa gần gũi, thân yêu với tuổi học trò. Hoa chứng kiến giờ phút luyến lưu của bao thế hệ học trò lúc chia tay. Có cuộc chia ly từ khi tóc xanh đến khi có cơ hội gặp nhau tóc đã điểm màu sương.
(HBĐT) - Bà cụ Thiện đang trò chuyện với mấy người thân trong nhà thì chị bán hàng rong buổi sáng cứ thập thò, vẫy cụ ra ngoài cửa. Cụ Thiện bước ra ngoài với thái độ hơi bực, khó chịu: - Lúc nãy mua hàng của chị, tôi đã trả tiền đầy đủ rồi lại còn chuyện gì nữa đây? Chị bán hàng rong sẽ sàng:
(HBĐT) - Tắm xong cơn mưa đầu hè, áo đứa nào cũng lướt thướt, cười ngặt nghẽo vì những trò đùa, rồi đứa nào đứa ấy mất hút vào từng lối mòn, ngôi nhà vắng. Cơn mưa, cơn sốt níu chân tôi với chiếc giường. Một sớm thức dậy nghe bố bảo: “Trường nghỉ học rồi, hôm con ốm là buổi học cuối năm”. Tôi chạy lên đồi, cỏ xanh đã mọc tràn lối đi. Tôi lên sân trường, bao nhiêu hang dế mèn đã xới tung những vạch vôi trắng. Những mái lá lặng thinh trong nắng. 3 tháng nghỉ hè mênh mông, tôi thả hồn vào tiếng ve, thi thoảng nhớ quá lại lên thăm trường gianh tre trên đồi, lục lọi từng ngăn bàn, tìm một thứ gì là dấu ấn của ngày còn đến lớp như: thước kẻ gãy, ngòi bút, mẩu phấn…