Mẹ Thiềng là bà mẹ Việt Nam anh hùng. Anh Tới, người con trai duy nhất của mẹ đã hy sinh cho nhiệm vụ boả vệ biên giới phía Bắc đã ngã xuống ở mặt trận Vị Xuyên.

Trước khi lên đường nhập ngũ 10 ngày, mẹ đã tổ chức kết hôn với Dung, cô giáo trường làng và là người bạn cùng lớp hồi học phổ thông. Mái rạ lớp mái nhà cho mẹ, cho vợ còn thơm mùi rơm mới. Anh Tới đã khoác ba lô ra đi và mãi mãi không về. Ngày nhận được giấy báo Tới hy sinh, vợ anh, cô Dung khóc ngất trong tay mẹ và đồng nghiệp, còn lòng mẹ như hóa đá.

Một hôm, một buổi chiều đông của hơn năm sau, mẹ thủ thủ với Dung:

- Con ạ, con còn trẻ lại chưa có con, nghe lời mẹ, con lấy chồng đi.

- Không, không! Dung òa khóc - con sẽ ở với mẹ suốt đời.

- Con nghe mẹ, con gái có thì, mẹ có bà bạn làng bên có anh con trai là thương binh ở mặt trận Quảng Trị.

Lời thủ thỉ chân tình, lời bạn bè động viên. Thế là đám cưới anh thương binh và cô giáo làng được tổ chức đơn sơ mà vui tình làng xóm. Sau đám cưới, mẹ chồng Dung đã khoe bà gả chồng cho con gái rồi núi với hai vợ chồng Dung:

- Các con về ở với bà Thu (mẹ chồng mới của Dung) cho bà ấy vui, bà ấy chỉ có một mình.

- Thế còn mẹ, vợ chồng Dung bất ngờ.

- Mẹ quen rồi và lại có anh Chung chồng con chạy đi, chạy lại là mẹ vui rồi.

Thế là từ đó, vợ chồng Dung có hai bà mẹ để thương yêu, để chăm sóc, lo lắng. Hai bà cũng dành hết tình thương yêu cho con. Hai nhà như một mái ấm.

Mẹ Thiềng tuổi cao, đổ bệnh qua đời, mẹ Thiềng trăn trối lại:

- Ngôi nhà tọa lạc trên khuôn viên, lâu nay vợ chồng Dung đã sửa sang khang trang, ngăn nắp, tôi dành cho hai con tôi là Dung và Chung còn hơn 3 sào vườn sau nhà từ cây xoan ra đường cái, tôi hiến cho xã để mở rộng nhà trẻ, cho các cháu.

Tất cả biết tấm lòng mẹ. Xúc động - vợ chồng Dung, Chung ngước lên di ảnh mẹ trong khói hương hư ảo.

                                                                                                                    Văn Song (TTV)


Các tin khác


Đom đóm và hoa gạo

Tản văn của Đức Dũng


Chuyện của nắng mưa

Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.

Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục