(HBĐT) - Sinh ra trong một gia đình thuần nông, ông bà đến với nhau sau cuộc chiến tranh chống Mỹ. Ngày ấy ông là lính chiến đấu ở chiến trường Quảng Trị năm 1972. Khi rời quân ngũ ông trở về với một cánh tay đã mất. Bà là cô thôn nữ liền đem lòng yêu anh lính. Tình yêu của họ cũng đơn sơ, giản dị, mộc mạc như cái tên của ông bà. Ông Binh, bà Nết.


Họ cưới nhau được 3 tháng thì bà mang thai đứa con đầu lòng được 7 tháng chưa kịp chào đời thì đã bị hỏng, bà buồn lắm, ông động viên bà còn trẻ mà. Và sau đó bà lại mang thai lần hai, lần này thì mẹ tròn, con vuông, khỏi phải nói hai bên gia đình vui đến cỡ nào, đứa bé gái sinh ra bụ bẫm đủ chân, đủ tay, mặt mày xinh xắn. Vậy mà càng lớn hình hài của nó càng khác đi, chân tay co quắp, miệng thì méo sệch, mãi đến 3 tuổi khó khăn lắm mới phát âm được từ bố, mẹ. Mang con đi bệnh viện khám, khi nhận kết quả. Ông bà đứng sững như trời trồng khi phát hiện ra Hằng bị nhiễm chất độc da cam từ bố. Ông bà buồn lắm thôi cố gắng nuôi mụn con gái lên người.

Năm tháng trôi qua, trái gió, trở trời, vết thương trên người cùng với cánh tay phải bị mất, nó làm sức khỏe của ông yếu đi và đau đớn liên miên nhưng những vết đau này không là gì so với những gì đứa con gái của ông phải chịu từ di chứng của ông mang lại đó là chất độc da cam.

Hàng ngày, mọi sinh hoạt của Hằng, ông bà đều phải hỗ trợ. May được chính quyền trao tặng chiếc xe lăn và đó là phương tiện duy nhất để Hằng được bố mẹ bế lên xe ngồi để ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời. Đứa con gái hơn 40 tuổi rồi mà không khác gì đứa trẻ lên 5.

Ngồi nhìn đứa con gái mà lòng ông bà quặn thắt, không biết rồi mai đây, khi ông bà không còn nữa thì cuộc đời của Hằng sẽ ra sao? Câu hỏi cứ dẫy lên trong đầu của ông Binh và ông ước sao vợ chồng ông được sống lâu và có sức khỏe để chăm sóc đứa con do nỗi đau chất độc da cam để lại.

Chiến tranh đã qua đi, nhưng vết thương trên mình, cùng mụn con còn đó, nỗi đau này nó cứ bám theo ông, theo gia đình ông làm cho gương mặt ông hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng, nếp nhăn của nỗi đau, nếp nhăn của một thời chiến tranh đi qua và hơn thế nữa, nỗi đau của đứa con gái ông mà hàng ngày ông phải đối mặt đó là nỗi đau mang tên chất độc da cam/dioxin.


                                                                                     Lê Nhung

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Bức tranh mùa vàng

(HBĐT) - Chiều hè, tôi muốn được đứng trên bờ đê chạy theo con sông hiền hòa quê tôi để hóng gió. Những cơn gió mát rượi từ dưới lòng sông thổi lên quyện với hương thơm nồng của cánh đồng lúa chín.

Một thời phượng vỹ

(HBĐT) - Không biết tự bao giờ sân trường tôi đã có hàng phượng vĩ. Những gốc phượng khẳng khiu lạc giữa cơ man nào là bê tông, cốt thép, cửa kính tường vôi… cứ lầm lũi như thế suốt những tháng ngày đông giá. Trong nắng tháng tư hanh vàng, nắng tháng 6 đổ lửa xuống sân trường, tán phượng đơn sơ chỉ đủ làm nên chút bóng mát đơn sơ. Nhìn lên tán cây đang đơm đầy nụ hoa, bác lao công dừng tay chổi:

Những cơn mưa mùa hạ


(HBĐT) - Cả buổi sáng chỉ dọn dẹp hai tầng ngôi nhà nhỏ xíu với hai phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, gian bếp, vậy mà mãi đến non trưa mới xong. Nằm ngả lưng xuống giường thì nghe vọng xa xa tiếng sấm. Nhìn quầng sáng hắt bên ngoài cửa kính chợt nghĩ: nắng to vậy sao mưa được.

Ngoại ô xưa

(HBĐT) - Ở thành phố này bấy nhiêu năm, sau bao bận xách va li tới những miền đất lạ, tôi mới nhớ ra ngay kề thành phố mình còn một khu ngoại ô lạ lẫm. Mùa đông, rồi mùa hạ, có bao thứ rau củ xuất hiện trên chiếc đĩa sứ tráng men sáng bóng, những gam màu sinh tố trong li thủy tinh nhưng đã mấy ai biết được mảnh đất ngoại ô nhỏ bé đã phôi thai những sắc màu ấy như thế nào.

Viết cho mùa rực nắng

(HBĐT) - Tháng 5, nắng chói chang đã ngự trị khắp nơi. Bầu trời cao xanh ngắt, ánh sáng trên tán phượng thêm đỏ rực rỡ. Loài hoa gần gũi, thân yêu với tuổi học trò. Hoa chứng kiến giờ phút luyến lưu của bao thế hệ học trò lúc chia tay. Có cuộc chia ly từ khi tóc xanh đến khi có cơ hội gặp nhau tóc đã điểm màu sương.

Chuyện đời thường: Nghe lời mẹ chồng

(HBĐT) - Bà cụ Thiện đang trò chuyện với mấy người thân trong nhà thì chị bán hàng rong buổi sáng cứ thập thò, vẫy cụ ra ngoài cửa. Cụ Thiện bước ra ngoài với thái độ hơi bực, khó chịu: - Lúc nãy mua hàng của chị, tôi đã trả tiền đầy đủ rồi lại còn chuyện gì nữa đây? Chị bán hàng rong sẽ sàng:

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục