Họ cưới nhau được 3 tháng thì bà mang thai đứa con đầu lòng được 7 tháng chưa kịp chào đời thì đã bị hỏng, bà buồn lắm, ông động viên bà còn trẻ mà. Và sau đó bà lại mang thai lần hai, lần này thì mẹ tròn, con vuông, khỏi phải nói hai bên gia đình vui đến cỡ nào, đứa bé gái sinh ra bụ bẫm đủ chân, đủ tay, mặt mày xinh xắn. Vậy mà càng lớn hình hài của nó càng khác đi, chân tay co quắp, miệng thì méo sệch, mãi đến 3 tuổi khó khăn lắm mới phát âm được từ bố, mẹ. Mang con đi bệnh viện khám, khi nhận kết quả. Ông bà đứng sững như trời trồng khi phát hiện ra Hằng bị nhiễm chất độc da cam từ bố. Ông bà buồn lắm thôi cố gắng nuôi mụn con gái lên người.
Năm tháng trôi qua, trái gió, trở trời, vết thương trên người cùng với cánh tay phải bị mất, nó làm sức khỏe của ông yếu đi và đau đớn liên miên nhưng những vết đau này không là gì so với những gì đứa con gái của ông phải chịu từ di chứng của ông mang lại đó là chất độc da cam.
Hàng ngày, mọi sinh hoạt của Hằng, ông bà đều phải hỗ trợ. May được chính quyền trao tặng chiếc xe lăn và đó là phương tiện duy nhất để Hằng được bố mẹ bế lên xe ngồi để ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời. Đứa con gái hơn 40 tuổi rồi mà không khác gì đứa trẻ lên 5.
Ngồi nhìn đứa con gái mà lòng ông bà quặn thắt, không biết rồi mai đây, khi ông bà không còn nữa thì cuộc đời của Hằng sẽ ra sao? Câu hỏi cứ dẫy lên trong đầu của ông Binh và ông ước sao vợ chồng ông được sống lâu và có sức khỏe để chăm sóc đứa con do nỗi đau chất độc da cam để lại.
Chiến tranh đã qua đi, nhưng vết thương trên mình, cùng mụn con còn đó, nỗi đau này nó cứ bám theo ông, theo gia đình ông làm cho gương mặt ông hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng, nếp nhăn của nỗi đau, nếp nhăn của một thời chiến tranh đi qua và hơn thế nữa, nỗi đau của đứa con gái ông mà hàng ngày ông phải đối mặt đó là nỗi đau mang tên chất độc da cam/dioxin.
Lê Nhung