(HBĐT) - Một đồng nghiệp làm ở Hà Nội có chuyến về quê nghỉ phép, nhà ven biển. Trên "Phây-búc” có những dòng thấm đẫm hoài niệm:

Ngày nhỏ, hè nào cũng được cha cho về với biển. Biển ấm áp, dữ dội, mặn mòi và ân tình. Biển đã nuôi dưỡng cha và gia đình, chắp cánh cho cha những thành công trong sự nghiệp… Vì thế, về với biển, được bắt gặp hình ảnh của cha đâu đó trên cát trắng, nơi con thuyền già nua nằm chờ ra khơi... Nhìn cha và cháu nội dạo bước trên bờ biển chiều lộng gió, thấy càng gắn bó với quê cha, với biển. Chợt nhớ, hồi nhỏ về quê, bị sốt, trong mê sảng, nghe thấy tiếng sóng vỗ và cảm nhận làn gió mát rượi từ biển thổi vào làm khô những giọt mồ hôi bỏng rát”…

Ừ, có nhiều lý do để về với biển. Có người tìm lại tuổi thơ sóng vỗ. Có người vì công việc, mưu sinh như một đồng nghiệp từng có chuyến đi dài ngày trên vùng biển Lý Sơn, Quảng Ngãi…

Lại trở về vùng biển miền Trung. Lạc bước vào một nhà hàng nhỏ sát biển, ánh sáng dịu nhẹ cùng tiếng nhạc thánh thót một bản nhạc ngoại lời Việt "Chuyện tình đáng nhớ tuy cũ như là biển già trắng xóa”. "Biển già”, sóng vỗ trắng bờ, nhưng chuyện tình yêu thuở hoa niên lại mãi trẻ trung, dâng ắp trong lòng. Ngày gặp lại nhau sau nhiều năm biệt tăm cũng bờ biển cát trắng. Lần đó, bình minh biển, một cảm giác ấm áp, thôi thúc bước chân ra bãi biển sớm hơn mọi bận. Kia, những đứa trẻ đang nô đùa, đuổi nhau theo mép sóng. Một thiếu phụ với nụ cười tỏa nắng, rạng rỡ nhìn theo. Những câu chuyện cũ thoáng nhanh hòa tiếng sóng. Gặp lại để trân trọng để cùng dõi bước về tương lai của nhau. Chỉ có biển cả biết, dẫu câu hát "Tìm tên em trên bờ cát” được cất lên khắc khoải trong tiếng ghi-ta bập bùng "Tên em như chùm hoa nắng, sóng cuốn rồi, chỉ còn lại mình anh trước biển khơi”. Biển cho những gặp gỡ và cho những lần chia tay. Chỉ có biển biếc biết được bao điều thầm kín trong tình yêu…

Nhóm bạn trở lại biển mùa này tóc cũng đã điểm bạc, dù tiếng nói, tiếng cười vẫn rộn ràng như trên hàng chục năm về trước… Họ cũng trải nghiệm biết bao những mùa biển gọi, cùng dư vị ngọt chát của cuộc đời. Ngã rẽ về hạnh phúc hay những gập ghềnh của đời người cũng muôn nẻo. Nhưng, nay trở về bãi biển năm nào như trở về miền ký ức thanh xuân. Ngày đó, trước màu xanh ngắt biển khơi, họ trẻ trung ngoài 20 tuổi ngồi dàn hàng ngang trên bãi biển, ngắm và nghe sóng vỗ để cùng thầm nguyện cho những khát vọng đang thành hình hài. Sự nghiệp, tình yêu, hạnh phúc… qua câu hát, qua vòng tay xiết chặt bay mải miết trên không gian biển. Thật vô tư và trong trẻo, vì ở trước biển, chúng ta chẳng giấu giếm điều chi. Những câu thơ, bài hát về biển đã cùng nhau chia sẻ qua những cuốn sổ tay cả khi chưa lần nào đến với biển. Để nay, vỡ òa trong hạnh phúc, để cùng hướng ánh mắt về những con tàu trắng ngoài khơi xa cùng những cánh buồm lộng gió. Không ai giữ mãi được tuổi trẻ nhưng một cảm giác lạ lùng ập đến, chỉ có biển cả, người bạn ân tình đã và sẽ mãi giữ trong lòng hình ảnh đáng nhớ một thời đó. Đẹp và ở mãi như mối tình đầu với biển.


Tản văn của Bùi Huy

Các tin khác


Hạnh phúc của A Lếnh


 Truyện ngắn của Lê Phượng

(HBĐT) - A Lếnh về đến nhà thì đã chập choạng tối. Mặt trời đã sửa soạn để đi ngủ. Con lợn nái hung hung đen nằm trong chuồng sắp đến ngày đẻ. Đợt này, vợ A Lếnh cũng đẻ. A Lếnh sẽ chăm đàn lợn con cho thật nhanh lớn để bán, lấy tiền mua quần áo đẹp cho con, cho vợ mình.

Chuyện đời thường: “Cá chậu, chim lồng”, làm gì phải thế?

(HBĐT) -Vừa cất lời hỏi thăm nhà chị Th, bà bán nước đầu ngõ đã lắc đầu nguây nguẩy: "Các anh chị không gặp được chị kia đâu. Nhất là mấy anh kia đẹp trai như thế”. Rồi bà cười ra chiều bí hiểm.

"Bao trọn gói"

(HBĐT) - Sau một số lần Thạch phò mã mắc khuyết điểm, cực chẳng đã Phụ vương đành ban ấn điều về làm giám đốc Trung tâm đào tạo và sát hạch lái xe ở vùng "rừng xanh núi đỏ”. Vốn đã quen "ăn trên, ngồi trốc”, giờ quản lý một trung tâm nho nhỏ, Thạch Sanh cũng hơi ngán ngẩm. Tuy vậy, kinh tế ngày một phát triển, người người, nhà nhà đua nhau mua sắm ô tô nên đào tạo, sát hạch lái xe bỗng chốc trở thành nghề "hót”.

Ký ức xanh của bà

(HBĐT) - Đến thăm gia đình người bạn học cũ. Ngày nghỉ, bạn và đám con cháu đang ngồi chơi cùng người mẹ già dưới vòm lá xanh mát trong vườn. Khung cảnh thật thanh bình. Nghe cả tiếng chim lích chích sau những tán lá. Chào, bà không còn nhận ra là ai nữa, dù sức vóc chưa đến nỗi, chỉ tội phải chống gậy… Một thời dọc ngang các phiên chợ quê buôn bán, làm ăn, gây dựng gia đình, giờ già, bé nhỏ, lặng lẽ bâng quơ nhìn mây, nhìn trời cùng đám con cháu túm tụm trong vườn. Người bạn đỡ lời: May quá bạn à, mới bị lẫn nhẹ thôi. Như nhầm đứa con nọ ra đứa con kia, còn mọi sinh hoạt bà vẫn chủ động bình thường. Nói là quên vậy nhưng bà nhớ bao chuyện ngày xưa, mới tinh như ngày hôm qua. Người bạn nói rổn rảng, nhưng trong mắt như có nước… Có những câu chuyện bà "dẫn” đi dẫn lại bao lần, khiến đám con cháu cũng thuộc lòng luôn…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục