Trên đường về thấy tai nạn, mọi người xúm vào nhưng không ai đỡ cô ấy dậy, mọi người đứng xem rồi bàn tán. Chị dựng xe máy chạy vào đỡ và gọi xe chở đi cấp cứu. Bên cạnh đó, có thanh niên đang đi tìm đồ của cô để lục lọi. Nghe tiếng quát, hắn giật mình và bỏ lại. Chị đưa cô đi viện cấp cứu, mở túi của cô để tìm điện thoại gọi cho người thân. Các y tá sơ cứu, thông báo tình hình cô bị gãy chân do va đập, cô đã tỉnh lại người nhà vào đưa cô đi bó bột. Chị đang nghĩ giờ phải làm sao đây thì có 1 thanh niên xông đến hét toáng lên "bà đâm vào mẹ tôi à", rồi lao vào đánh chị, may có mấy cô y tá thấy ầm ĩ kịp thời ra can ngăn.
Cô nhìn thấy con trai, bảo không phải chị đâm vào mẹ mà do thời tiết nóng quá, mẹ choáng tự ngã. Cô cảm ơn chị. Sau đó, con trai cô cũng xin lỗi chị vì xót mẹ quá nên hơi nóng vội, mong chị thông cảm.
Lúc này chị mới sực nhớ ra sinh nhật của con gái, mở điện thoại thì bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của chồng cùng các con. Đi xe về đến nhà cũng 10h30’, bố chúng đã chuẩn bị bánh sinh nhật, nến vẫn còn bày ra để chờ mẹ về.
Chị ngồi vào và cùng con thắp nến, thắp nên những ước mơ và mỗi người thầm ước điều ước của riêng mình.
Chị kể chuyện vì sao về muộn, về cậu con trai của cô được mình đưa đi cấp cứu, các con chị nghe kể cũng thương cho cô và thông cảm cho mẹ.
Buổi tối sinh nhật muộn, không có hoa nhưng có những tình cảm yêu thương của gia đình dành cho nhau.
L.N
Truyện ngắn của Hoàng Bình Trọng
(HBĐT)-- Ba lại định múc canh mang sang cho bà Mừng à? Con không cho đâu! Không cho!
Thằng cu Cam nhoài người giành lại bát canh cua nổi gạch vàng ươm trên tay anh Nhã. Sợ đổ, anh phải đặt xuống bàn.
- Con sao thế? – Anh Nhã kinh ngạc hỏi - Canh còn nhiều. Ba giã cả một giỏ bự, ăn sao hết?
- Không hết cũng ứ cho. Ai bảo bà ấy mắng con là "đồ chuột nhắt”. Mà con chui qua vườn bà để bắt... chứ có...
- Ờ, thế cũng tại con một phần. Lẽ ra con phải theo lối cổng chính đi vào đàng hoàng, chứ a lại chui như chuột nhắt vậy – anh Nhã cười hề hề, đặt một bàn tay lên mái tóc vàng như râu ngô của cậu con trai. Tuy vậy, ba cũng phải thưa lại với bà Mừng để từ rày bà không gọi con như thế nữa. Còn bây giờ, chúng tay phải bưng canh sang biếu bà. Bà đang ốm, ăn cơm với rau luộc nuốt làm sao nổi.