(HBĐT) - Là con thứ ba trong gia đình, cả nhà quen gọi cậu là út nhưng tên gọi của cậu trên khai sinh, học bạ là Thắng - Đào Xuân Thắng. Họ Đào sinh ra vào mùa xuân, khởi đầu của một năm mới, bởi vậy cha mẹ đặt tên Thắng cho có khí thế đầu đi đuôi lọt.

Nhà có ba chị em, chị cả, anh hai và cậu út. Chị cả lấy chồng đã có hai cháu, cháu lớn đang học đại học, cháu thứ hai 10 tuổi học lớp 5. Mỗi lần cậu về, đứa thứ hai của chị cứ xà vào lòng cậu đòi kể chuyện biên giới, nghe cậu kể nó thích lắm cười rôi vỗ tay réo lên "hoan hô cậu”.
Mỗi lần cậu út về được chị gái chiều vì cậu em xa nhà nơi núi rừng hẻo lánh. Lần nào cậu về chị cũng giục:
- Mẹ đã già, em lấy vợ đi để mẹ mừng, mẹ chỉ mong thế.
Cậu út lại lý do:
- Lính biên cương rong ruổi, cuộc đời binh nghiệp khó lắm chị ơi!
- Hay để chị làm mối cho cậu nhé!
- Không được đâu chị, người tít tắp trên vùng biên giới, người ở dưới xuôi ngóng chờ tội lắm.
Mỗi lần cậu út về phép mẹ lại tươi tỉnh hẳn lên. Mẹ xăm xăm vào bếp nấu những món ăn mà cậu thích. Nhớ hồi bố còn sống cậu còn nhỏ nên được bố cưng chiều. Cứ chiều hè, bố cõng cậu đi quanh làng Nậm vào nhà bác Na, chú Tặng. Mỗi lần về phép, cậu mua cho mẹ khi thì chiếc khăn trùm đầu, khi chiếc áo len màu mận chín.
Nhớ hồi cậu út nhập ngũ mẹ cứ thấp thỏm không yên, mẹ lo luyện tập vất vả sức khỏe có chịu được không? Tốt nghiệp trường sĩ quan biên phòng, do học tập, rèn luyện tốt được phong quân hàm Thiếu úy, cậu  út được điều về đồn biên phòng phía bắc tỉnh Cao Bằng. Thấm thoắt đã gần 8 năm.
Giữa khu rừng biên giới có ngôi trường, ở đó có đàn em nhỏ tung tăng đến trường, có các cô giáo từ dưới xuôi lên dạy học. Cô nào cũng tươi trẻ, có mái tóc dài mượt.
Có đến 2 năm rồi, cậu út chưa về phép. Lần này do dịch covid, với quân hàm Trung úy, cậu út được đơn vị điều lên lãnh đạo một trung đội, dựng đồn dã chiến để kiểm soát người vượt biên mang theo mầm bệnh và chống bọn tội phạm buôn bán ma túy trái phép. Gần đến Tết, tình hình lại căng thẳng nhưng những người lính luôn quyết tâm và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Cuối năm, với tập thể đoàn kết, trách nhiệm cấp trên xét Trung úy Thắng được thưởng phép về quê đón Tết cùng gia đình và nghe đâu nhân dịp được nghỉ phép, Thắng sẽ đưa cô giáo về ra mắt  gia đình.
Cuối năm, cây đào bên bể nước đã chúm chím những nụ hồng và có nụ đã nở hoa. Nhìn hoa đào, mẹ thầm nghĩ, chắc sẽ có niềm vui đến, mẹ ước ao và mong vậy.
Sáng 28 Tết, cậu út về cùng một cô gái. Mẹ thấy mừng, bước chân cứ ríu lại. Chiều 28 được tin cậu út về, cả nhà chị gái cùng các cháu và gia đình anh trai tề tựu đông đủ. Nhìn cậu út quân hàm đã thêm sao lại có bạn gái cùng về, mẹ xuất khẩu thành thơ: Lên sao lên bậc là mừng/ Nhưng thêm cô vợ lại càng mừng hơn.
Quây quần bên mâm cơm, cô giáo -bạn gái cậu út nói chuyện nhỏ nhẹ, có duyên, mẹ, chị gái và chị dâu vui  lắm. Cô giáo quê Quỳnh Phụ - Thái Bình nên cha mẹ đặt tên là Quỳnh, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm ra trường được phân công lên Cao Bằng công tác. Cô tâm sự:
- Bố cháu ngoài 70, là cựu chiến binh, mẹ làm ruộng, anh cả công tác trên huyện, chị gái dạy học trường làng, cháu là con út thứ ba như anh Thắng lại công tác xa, mẹ già cũng sốt ruột lắm. Nhưng là thanh niên phải tiếp bước cha ông, cháu xung phong lên vùng cao gieo con chữ.
Sáng hôm sau, Quỳnh về - Thắng lấy xe máy đèo Quỳnh ra bến xe liên tỉnh. Tết đó cả nhà vui lắm, nhất là mẹ, nhìn vẻ mặt mẹ rạng rỡ hẳn lên. Mẹ tự hào về đứa con út của mẹ, đứa em út của anh chị và là anh bộ đội của cả gia đình.

Truyện ngắn của Văn Song


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục