Tuổi thơ cũng là mật ngọt. Cái cảm giác lần đầu tiên được nếm vị ngọt sắc mà thơm, mà đắm say của mật ong còn đọng trên đầu lưỡi sau bao đắng cay. Chỉ những đôi cánh bé nhỏ ấy mới tìm thấy dưới vòm xanh mát, trong kẽ lá keo, trong hương hoa, thứ ngọt ngào nhất để kết lại xây tổ.
Nhớ ngày xưa, nghe người lớn bảo, trong một khu rừng luôn có vị đắng và ngọt, gọi là mật nhưng đâu phải thứ nào cũng êm dịu, ngọt lạnh. Điều quan trọng là ta cần đến nó để làm gì và nó giúp ta vào lúc nào?
Tôi nhớ có một tháng ba khi măng đắng đội đất nhô lên. Có thể khi chọc cái giáo nhọn hoắt của mình lên nền trời xanh, nó sẽ như muôn vàn thứ tre trúc khác. Nhưng khi còn là cây măng, cái vị đắng của nó như một thứ kháng sinh thấm vào đầu lưỡi đậm đà, như thấm vào dạ dày mà chảy khắp thân thể một sự khoan khoái dễ chịu.
Tôi lặng lẽ đứng dưới tán cây, vòm xanh chưa bao giờ cũ đi dù năm tháng đã qua. Mưa nắng chỉ khắc vào được lớp vỏ xù xì nhát cứa chứ đâu thể làm nhạt đi màu xanh, vị quả. Những cái rễ phong lan cứ thế bám vào lớp vỏ mà đọng lại bằng những bông hoa chẳng bao giờ lẫn với những loài trên mặt đất. Phải chăng, đọngtrên lớp vỏ cội cằn, thô nhám ấy là thứ mật bền bỉ của thời gian mà bấy lâu tôi không nhận ra…
Nhớ ngày tôi chuyển đến sống ở khu đô thị mới, trước đây là khu đất trống với những cái cây thấp đã được phá bỏ. Màu sơn trắng khiến những đàn sẻ, đàn ong bỡ ngỡ chưa dám đến gần. Loài vật có một thứ mẫn cảm với những hoá chất được con người tạo nên - một thứ mùi vị nằm ngoài quy luật sinh tồn của chúng. Thế rồi, khi màu sơn đã hoang hoải, lớp ngói lợp phía trên đã phai màu bắt đầu thấy những tiếng vo ve. Cái tổ ong nằm ngay trong tầm kiểm soát của camera an ninh phía đầu hồi, nó cứ lớn dần lên trong khuôn hình vô cảm.
Bác bảo vệ lo lắng vì có đứa trẻ bị ong đốt. Có người ngỏ ý sẽ đến bắt lấy mật. Thôi thì chẳng có hoa rừng nhưng ít ra cũng còn đáng tin hơn những thứ được quảng cáo trên mạng.
Tản văn của văn song