(HBĐT) - Nếu trên bầu trời xanh, mây trắng kỳ ảo thì dưới tán cây dịu mát là cả một sự sinh tồn lặng lẽ. Nào là lộc biếc, hoa, trái ngọt, nào là tiếng chim và cả những cánh ong bay xây tổ và tìm mật. Một hôm, khi đã thấy mệt mỏi với những công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, tôi tìm về ngao du trên những lối mòn bằng nếp nghĩ quen thuộc ấy…

Tuổi thơ cũng là mật ngọt. Cái cảm giác lần đầu tiên được nếm vị ngọt sắc mà thơm, mà đắm say của mật ong còn đọng trên đầu lưỡi sau bao đắng cay. Chỉ những đôi cánh bé nhỏ ấy mới tìm thấy dưới vòm xanh mát, trong kẽ lá keo, trong hương hoa, thứ ngọt ngào nhất để kết lại xây tổ.

Nhớ ngày xưa, nghe người lớn bảo, trong một khu rừng luôn có vị đắng và ngọt, gọi là mật nhưng đâu phải thứ nào cũng êm dịu, ngọt lạnh. Điều quan trọng là ta cần đến nó để làm gì và nó giúp ta vào lúc nào?

Tôi nhớ có một tháng ba khi măng đắng đội đất nhô lên. Có thể khi chọc cái giáo nhọn hoắt của mình lên nền trời xanh, nó sẽ như muôn vàn thứ tre trúc khác. Nhưng khi còn là cây măng, cái vị đắng của nó như một thứ kháng sinh thấm vào đầu lưỡi đậm đà, như thấm vào dạ dày mà chảy khắp thân thể một sự khoan khoái dễ chịu.

Tôi lặng lẽ đứng dưới tán cây, vòm xanh chưa bao giờ cũ đi dù năm tháng đã qua. Mưa nắng chỉ khắc vào được lớp vỏ xù xì nhát cứa chứ đâu thể làm nhạt đi màu xanh, vị quả. Những cái rễ phong lan cứ thế bám vào lớp vỏ mà đọng lại bằng những bông hoa chẳng bao giờ lẫn với những loài trên mặt đất. Phải chăng, đọngtrên lớp vỏ cội cằn, thô nhám ấy là thứ mật bền bỉ của thời gian mà bấy lâu tôi không nhận ra…

Nhớ ngày tôi chuyển đến sống ở khu đô thị mới, trước đây là khu đất trống với những cái cây thấp đã được phá bỏ. Màu sơn trắng khiến những đàn sẻ, đàn ong bỡ ngỡ chưa dám đến gần. Loài vật có một thứ mẫn cảm với những hoá chất được con người tạo nên - một thứ mùi vị nằm ngoài quy luật sinh tồn của chúng. Thế rồi, khi màu sơn đã hoang hoải, lớp ngói lợp phía trên đã phai màu bắt đầu thấy những tiếng vo ve. Cái tổ ong nằm ngay trong tầm kiểm soát của camera an ninh phía đầu hồi, nó cứ lớn dần lên trong khuôn hình vô cảm.

Bác bảo vệ lo lắng vì có đứa trẻ bị ong đốt. Có người ngỏ ý sẽ đến bắt lấy mật. Thôi thì chẳng có hoa rừng nhưng ít ra cũng còn đáng tin hơn những thứ được quảng cáo trên mạng.

Tản văn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục