Bằng một cách nào đó, nơi này bình yên đến lạ thường. Cái bình yên của Hòa Bình dường như xuất hiện từ mọi góc độ, khía cạnh. Trong tiết trời khiến người ta trở nên lười biếng của mùa Đông, trên dòng sông ấy vẫn ẩn chứa sự huyền bí của màn sương ảo mộng mà nên thơ. Bước ra đường trong thời điểm này, màn sương như bồng bềnh trên mặt nước, trên từng ngọn cây, mái nhà. Một màn sương trắng ngần như được kéo lên để nâng niu những cây cầu bắc ngang qua thành phố. Hòa Bình như biến thành chốn lạ níu bước chân mỗi người chậm lại, ngắm nhìn và hít thở thật sâu bầu không khí trong lành của buổi sớm mai khi bắt đầu guồng quay của ngày mới.
Và rồi, giống như một cô gái tuổi đôi mươi, dòng sông bên thành phố nhỏ này rất biết cách biến đổi khiến ta như cảm nhận cả một thế giới hoàn toàn mới. Nắng lên chiếu xuống dòng Đà Giang lấp lánh như đôi mắt trong veo, ướt đẫm ẩn trong câu thơ tình mà nhà thơ Chế Lan Viên từng viết bằng cả trái timmình. Nắng lên đem tới cái ấm áp cho mùa Đông và rồi cũng như chất xúc tác làm sáng bừng cả một dòng chảy, như thôi thúc vào tâm hồn từng người nơi thành phố nhỏ này rằng, một buổi sớm mai cùng những hạt nắng đã lại lên. Ngày Đông nơi thành phố này thật đẹp đẽ và thơ mộng.
Nhưng rồi, đó chỉ là khởi đầu của ngày mới cho giây phút cái đẹp đạt tới mức "đỉnh cao” xuất hiện nơi thành phố này. Trên ban công của một quán cà phê nào đó trên đê Đà Giang, ánh chiều tà như biết chiều lòng bản tính ưa cái đẹp của đôi mắt, của tâm hồn con người. Để rồi giờ đây, giác quan như được hòa quyện với phong cảnh nên thơ, tâm hồn như được hòa quyện với con người nơi thành phố điện. Vào "khung giờ cao điểm” đó, thành phố Hòa Bình vẫn giữ được sự yên bình đáng trân quý. Thử hỏi rằng, là một người gắn bó với thành phố ở tuổi học trò, mấy ai chưa từng cùng đám bạn rong ruổi bên bờ sông, để rồi nhìn ánh hoàng hôn như dát vàng chiếu xuống dòng chảy trữ tình này.
Sông Đà và thành phố Hòa Bình như gắn với nhau; dòng sông như chứa đựng cả phần cốt, phần hồn của mảnh đất. Trong tiết se lạnh ngày Đông, dòng chảy của dòng sông ấy tựa như điệu du dương trầm bổng tới hút hồn. Nó để lại ấn tượng sâu lắng vào lòng mỗi người được dịp gắn bó với nơi này. Để rồi, ở một nơi xa xôi nào đó, tâm hồn mỗi chúng ta như lắng lại theo từng cơn gió, lại được thương nhớ về sự bình yên mà dòng sông Đà đã gieo vào thành phố nhỏ thân thương.
Truyện ngắn Bùi Huy