(HBĐT) - - Kịch, kịch, choang! Nghe tiếng động mạnh ở phòng thờ, tôi không kịp tắt máy vi tính vội chạy lên. Trước mắt tôi là cảnh tượng thằng cu Hùng mặt mày xám ngoét, nhìn trân trân vào những mảnh gốm của pho tượng đã vỡ tan tành. Tôi rít lên: - Hùng, sao con dám làm như vậy? Bố nói mãi rồi, đây đâu phải chỗ chơi của con. Mẹ mày về sẽ nhừ đòn con ơi!
Thằng bé mặt cắt không ra máu, đứng chết lặng. Sau khi nghe tôi nói thế, nó òa lên khóc. Tôi ngồi xuống cầm từng mảnh vỡ trên tay, lắc đầu. Biết không thể nào chắp lại được, tôi đành vơ tất cả ném vào chiếc hộp giấy ở góc phòng. Tôi véo vào tai thằng bé và lôi tuột xuống cầu thang. Thằng Hùng không khóc nữa nhưng nó đờ đẫn nép ở góc giường, hai tay đưa lên quyệt dòng nước mắt lăn dài trên má. Chắc nó đang tưởng tượng ra một trận roi của mẹ vụt vào mông mà sợ đến thất thần. Nhìn thằng con hơn 5 tuổi, mắt lấm lét. Tôi bồi thêm:
- Bố nói mãi rồi, đừng bao giờ động đến ông Thiên sứ của mẹ cơ mà. Rồi bố con mình khổ với mẹ con đây!
Vợ chồng tôi đều nghỉ chế độ trước tuổi vì công ty làm ăn thua lỗ đành phải sắp xếp lại tổ chức. Gần một năm nay với số lương chưa được 4 triệu đồng, bốn miệng ăn, cả nhà loay hoay chống đỡ. Tôi là anh cán bộ kỹ thuật, vợ là cán bộ thống kê, nhà ở trong ngõ cụt nên chưa biết xoay sở thế nào. Mỗi khi đi đâu về nhìn phòng khách đến phòng ngủ, phòng bếp chống tuềnh, chống toàng không có cái gì sắp xếp. Vợ nhìn chồng rồi chồng nhìn vợ và cả hai nhìn các con chỉ biết thở dài. Tôi võ vẽ biết viết tin, viết truyện từ ngày học ở trường. Mấy năm làm ở Công ty, tôi mạnh bạo gửi bài, năm thì, mười họa cũng được một hai tờ báo in cho và có tiền nhuận bút. Nhưng lúc ấy tôi nghĩ nó là niềm vui thứ hai, thứ ba chứ có ai kiếm sống bằng nghề viết đâu. Bẵng đi nhiều năm tôi chẳng viết được dòng nào. Biết mình văn yếu, thơ dở nên không dám lao vào lĩnh vực gần như phải có thiên phú mới nên nghiệp . Từ ngày nghỉ, tôi chợt nghĩ đến công việc viết lách. Tôi tự động viên mình cứ cố, cứ gửi, họa may trúng đề tài báo họ cần, bài được đăng lại có thêm ít tiền nhuận bút mua rau hay cho con ăn sáng. Vợ tôi cũng không ngồi yên được, cô ấy lao ra chợ. Sáng dậy từ 4h đón hàng và ngồi bán rau ở góc phố cho đến tối mịt mới về. Con bé lớn học lớp 3, thằng Hùng đang đi mẫu giáo lớp lớn. Cứ đến đầu năm học là phờ người vì các khoản tiền đóng góp. Nhìn vợ chưa qua tuổi 30 mà má tóp, da tái nhợt vì thiếu ăn, lam lũ, bởi phơi nắng, tắm sương, tôi quặn lòng nhưng chưa tìm thấy lối thoát. Ngày ngày vợ đi chợ, các con đi học và tôi loay hoay bên những trang viết. Nhịp sống của gia đình tôi như đã định hình, như vậy hơn một năm nay nên cũng thành quen...
Đêm cuối thu se lạnh, nhìn hai đứa con ngủ ngon lành trong vô tư. Hai vợ chồng tôi ngồi quấn chiếc chăn mỏng ngang người nói về những điều trăn trở cuộc sống. Thực ra cũng không có chuyện gì lớn lao ngoài miếng cơm, manh áo. Hạnh nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh có muốn thoát cảnh nghèo túng không?
Tôi nhìn vợ và buông một câu hững hờ:
Buổi sáng, tôi choàng dậy, ánh nắng ban mai đã le lói ở góc sân. Hạnh và các con đã ra khỏi nhà từ lúc nào không hay. Sẩm sẩm tối Hạnh về. Tôi nhìn vợ bằng con mắt khác mọi ngày. Nét mặt Hạnh hớn hở, đôi mắt sáng lên, khuôn mặt ngời ngời và phơn phớt màu son phấn. Hai tay Hạnh bê một chiếc hộp khá to. Tôi cứ đứng nhìn Hạnh như nhìn một người lạ bước vào nhà. Điều gì đã làm cho vợ mình thay đổi nhanh vậy?
Hạnh bày các thứ lên bàn thờ. Cô ấy dành hẳn một góc nhà kê chiếc ban nho nhỏ nhưng cũng đủ các thứ như một ban thờ. Hạnh sai tôi mang đến một chiếc ghế gỗ và đặt sau ban thờ be bé ở góc nhà. Cô lầm rầm trong miệng như niệm thần chú và bóc chiếc hộp lôi ra một pho tượng trông rất kỳ quái. Cô nghiêm trang đặt ông tượng trên chiếc ghế rồi làm các thủ tục cho buổi lễ tại gia. Tôi đứng lặng im nhìn Hạnh và chờ sai vặt. Một lúc sau Hạnh đốt nhang, tôi lẳng lặng đi xuống dưới nhà. Chừng một giờ sau Hạnh đến bên tôi hỏi:
- Anh viết được mấy trang rồi?
Tôi không trả lời mà hỏi lại vợ:
- Em mang pho tượng dữ tợn ấy về dọa con đấy à?
Hạnh giải thích:
- Anh thật chả hiểu đạo, đời gì hết. Mình đi làm ăn buôn bán phải có người chở che. Trần sao âm vậy, ở trần mình không có người đỡ, kẻ nâng thì mình phải tìm cõi khác. Em nói cho anh biết, đố ai làm gì qua được trời đất, thần thánh. Hôm nay em đi lễ chùa Bà Đá và xem quẻ, thầy dặn mình phải thờ ông Thiên sứ thì làm ăn mới nên anh ạ!
Nghe Hạnh giải thích tôi cứ tròn mắt. Sống với nhau gần 10 năm biết tính Hạnh đã nói là làm, đố ai ngăn được. Từ ngày ấy, trên phòng thờ nhà tôi, tối tối lại hắt lên ánh đèn xanh leo lắt. Mỗi khi đi đâu về, Hạnh lại tắm rửa rồi lên thắp nhang khấn vái. Hạnh thoắt về vài ngày để lại cho ba bố con tôi tiền và một số hàng hóa lặt vặt rồi lại tất tưởi ra đi. Tiền ăn hết, tôi mang các thứ ra ngoài cửa hàng bà Sâm cuối phố nhờ bán. Thằng cu Hùng bện mẹ đã quen, tối đến, cậu ta không có chỗ rúc đầu nên liên mồm hỏi: “Bao giờ mẹ về hả bố?”. Nhiều hôm cu cậu làm nũng không ngủ, không ăn chờ mẹ. Chị dỗ mãi không được, tôi đành ôm con nựng. Hình như càng được cưng cậu ta càng làm tới, có lần đến gần mười hai giờ vẫn ỉ eo gọi mẹ. Tôi bực mình bế thốc cu cậu chạy lên gác và chỉ vào ông Thiên sứ bằng gốm mắt trắng dã, cằm bạnh oai nghiêm và dọa: “Nếu không ngủ, bố gọi ông này dậy múa đao một vòng nhé!”. Thằng bé nhìn thấy hình thù quái dị và dữ tợn của pho tượng bỗng co rúm người ôm chặt lấy cổ bố. Hóa ra, ông Thiên sứ đã làm thằng cu Hùng biết nghe lời và nằm gọn trong lòng tôi ngủ đến bạch nhật.
Ngày mỗi ngày trôi qua, mỗi lần Hạnh về tôi vừa mừng, vừa thương và cũng buồn bâng quơ. Tóc Hạnh đã cắt ngang vai, mắt kẻ chì, lông mày tỉa mảnh và tô đậm hơn. Mùi phấn, mùi nước hoa thoang thoảng mỗi khi Hạnh đi qua. Phải nói rằng nhờ Hạnh bươn chải, sau nửa năm trời, chúng tôi đã khá hẳn. Tôi đổi được chiếc xe máy Tàu bằng một chiếc Dream nội. Hạnh đã mua cho 3 bố con khá nhiều quần áo. Mới rồi, Hạnh còn mang về cho tôi máy vi tính và cả bộ máy in. Hạnh cười, ôm lấy cổ tôi thủ thỉ:
- Anh phải viết nhiều vào, viết hay hơn nhé, gửi bài cho cả mấy tờ báo Trung ương cho nó oách!
Tôi lặng thinh và suy nghĩ về những lời của con trẻ. Tôi bảo, các anh không đến thì con chơi một mình. Từ hôm ấy, thằng bé tha thẩn từ ngoài sân, trong nhà, trên gác, tôi cắm đầu vào những trang viết. Tối tối tôi ôm con ru nó ngủ . Một hôm nó thì thào:
Huy Định(T.T.V)
(HBĐT) - Xuân nói: - ở đây có một ông xem tay hay lắm cậu ạ. - Thôi, bỏ cái kiểu mê tín ấy đi - Thuận trả lời. - Sao lại mê tín? Đây là khoa học chứ. Cậu có công nhận thầy thuốc họ chỉ cần xem lưỡi bệnh nhân là có thể đoàn được bệnh không?
Đêm không yên tỉnh
(HBĐT) - Bà Thơm đêm nay thao thức, bà nhớ thằng cháu nội lên 4 tuổi, thằng Toàn. Có nó, nhà vui hẳn lên, miệng nó bi bô, gặp cái gì lạ cũng hỏi, thấy cái gì mới cũng sờ. Tính nó hiếu động, mẹ nó thỉnh thoảng phải đi học, đi công tác xa nhà, nó được gửi cho bà nội trông coi.
(HBĐT) - Hồi ở trường huyện, tôi có một người bạn học tên là Châu. Nhà chúng tôi cách nhau đến vài chục cây số. Thấy Châu ăn mặc tươm tất, tôi cho rằng Châu là con một gia đình khá giả nên không thích cậu ta. Một lần tôi hỏi Châu giọng kẻ cả:
(HBĐT) - Đang cặm cụi vun gốc mấy khóm mướp đang ra hoa vàng rộ, nghe tiếng xe máy đỗ xịch trước cổng, ông Tý vội ngừng tay chạy ra mở cổng. Thật bất ngờ, thằng cháu đích tôn của ông từ trong miền Nam nghỉ hè được bố mẹ cho ra Bắc thăm ông bà nội. Dễ đến dăm năm nay, cu Tít mới lại được về thăm quê. Lâu ngày gặp nhau, ông cháu bịn rịn. Bà Tý cũng vừa lúc đi chợ về, tay xách túm cua đồng, hồ hởi ôm cháu vào lòng mắng yêu: - Cha bố anh, sao hôm nay mới về thăm ông bà.
(HBĐT) - Anh nhận thấy cuộc đời anh vô cùng phi ký và vô nghĩa. Vợ anh ngồi ngay bên cạnh, cách vài hàng ghế, chỉ giơ tay là chạm vào người cô mà sao lạnh lùng, xa xôi vời vợi thế. Vợ anh? Anh giật mình, anh còn được gọi cô là "vợ" không nhỉ? Trời ơi, trước kia, khi chưa phải là vợ anh, cô nói với anh bao lời yêu thương, âu yếm, vút lên từ tình yêu sôi nổi, chân thực. Cô nói nhiều lắm, giờ đây, anh nhớ nhất câu này, nó đang vang lên trong tâm tưởng anh: "Em yêu anh đến trọn đời". Anh được nghe không biết bao nhiêu lần, lần nào anh cũng cảm thấy như mình được nghe lần đầu và lần nào cũng xúc động đến tận đáy lòng.