(HBĐT) - Nó nhận chân làm tạp vụ ở công ty Hoàng Hoa, Công ty chuyên doanh hàng thêu xuất khẩu. Với đồng lương không nhiều, công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc lại làm việc ngoài giờ nên nó có thời gian chạy đi, chạy lại kiếm thêm tiền.
Không đẹp lắm nhưng ngoại hình khá “hot”, làm nhiều ánh mắt của lũ con trai trong Công ty ngày thêm dài ra. Mặc. Nó chỉ lủi thủi lo xong công việc của mình. Khi thiên hạ còn nằm trên giường, nó đã tới Công ty lau nhà, rửa cốc chén, cắm phích nước, thay ấm trà. Khi tất cả đã ngăn nắp, nó ra về thì thiên hạ mới lục tục đi làm. Nó ngán nhất cái cầu thang đá đen bóng, nhiều tầng quá, lau không khô sẽ giữ lại dấu giày, dấu dép thì toi công nên nó đặc biệt chú ý nơi này. Đôi khi người ta thấy nó lom khom lau từng bậc thang tỉ mỉ bằng đôi bàn tay không găng cũng e ngại nên chùi giày thật sạch trước khi lên lầu. Ai đó, hớ hênh rây bẩn ra thì nó lau sạch lại mà không hề có lời oán trách nào. Mấy tay không công, rỗi việc bàn tán vào ra:
- Nhan sắc có đấy mà sao không kiếm việc gì thích hợp hơn, chẳng hạn bán hàng, tiếp thị...
- Điên thật, chân dài thế kia, ba vòng nức nở thế kia, làm người mẫu, diễn viên điện ảnh còn được nữa đấy.
- Tao thấy thích hợp nhất là làm ca ve phòng trà, bia ôm, may ra vớ bẫm được tay nước ngoài, không thì làm bé cho đại gia nào đó cũng đủ giàu sụ.
- Đừng coi mặt mà bắt hình dong, đoán hươu, đoán vượn, không thể cá chép, cá mè một lứa được. Thấy người ta lao động tần tảo thế kia là biết lương thiện rồi, đâu thể bì với các cậu là con ông nọ, bà kia. Nên có cái nhìn sáng sủa hơn đi mới đúng.
Ông Giám đốc vừa đi qua, phong phanh nghe chuyện, dạy cho một bài học nên thân. Cả bọn như pháo tịt ngòi.
Công việc của nó có mấy ông bảo vệ giám sát, mở cửa cho nó vào và khoá cửa khi nó đi ra. Nó không phải lau dọn phân xưởng sản xuất mà chỉ phải gom rác ở các nơi này tập trung vào nơi quy định. ở đó, nó chọn ra những mảnh vải còn dùng được, chỉ thêu vài ba giấy can mẫu mã. Nó cho vào túi xách mang về. Nó chưa bao giờ hội họp gì với Công ty, cần công việc gì đã có mấy ông bảo vệ truyền đạt. Chẳng ai quan tâm tới nó và nó cũng chẳng đếm xỉa gì tới ai. Có người đâm thích công việc này của nó mới quái. Nghĩ cũng lạ, ăn trắng mặc trơn thích chó đá lăn dưa, cù bất, cù bơ thích cao sang quyền quý.
Hôm Công ty mất mấy cây vải, bọn bảo vệ phùng mang trợn mắt quy tội cho nó. Nó chỉ biết khóc mà không chứng minh được sự trong sạch của mình. Hàng ngày, nó vẫn ra về với những mảnh vải vụn, vài con chỉ thêu dở dang mà người ta vứt bỏ. Bọn bảo vệ thừa biết trong túi xách nó có gì, nhưng chỉ có nó đi sớm, về khuya như thế mới đổ vạ được. Chuyện tới tai Giám đốc :
- Em làm ở đây được bao lâu rồi?
- Dạ, hơn ba năm .
- Nhanh thế cơ à.
- Vâng ạ.
- Em có ý kiến gì về mấy cây vải của Công ty đã bị ai đó lấy cắp?
- Dạ, em không dám nghi ngờ ai.
- Người ta bảo hàng ngày em vẫn đi về với cái túi xách đen.
- Vâng, đó là cái túi vải duy nhất em có, một người bạn tặng đã lâu.
- Và, trong đó không có gì chứ?
- Có ạ, vài mẩu vải vụn, ít chỉ thêu thừa...
- Như vậy là khó cho em rồi, hàng hoá bị mất có liên quan đến công việc mà em sưu tầm.
- Em chỉ nói thật lòng thôi, cây vải dài cả mét làm sao giấu được. Hơn nữa, mỗi lần em gom các bao rác thì có bảo vệ mở cửa, đóng cửa. Có cánh cũng không bay qua mắt các ông ấy được, xin ông cho kiểm tra lại.
- Thôi được rồi, em về đi.
- Vâng, chào Giám đốc. Ngày mai em có đi làm tiếp không ạ?
- Có chứ, công việc của em vẫn bình thường.
- Dạ.
Sáng hôm sau khi đi làm về, nó đạp xe ra chợ mua ít rau về nấu mì cho cả nhà ăn sáng. Chỉ có mì và cháo thôi, hai món đó là thực đơn chính của bữa sáng mà. Khi về tới căn nhà ọp ẹp của mình, nó tá hoả, xe hơi của ai mà 2, 3 chiếc đậu nghênh ngang thế. Nhà nó ở hút sâu trong con hẻm, chẳng biết mấy ông nội này tí nữa ra bằng kiểu gì. Quanh co, ngoằn ngoèo tới lui đều khó. Thây kệ chúng. Nó đon đả vào nhà. ối giời ơi, ông Giám đốc và mấy ông bà trong phòng tổ chức cùng với hai nhân viên bảo vệ. Nó luýnh qua luýnh quýnh không biết mời họ ngồi đâu. Nó chào mà hình như chẳng ai nghe. Người ta mải mê ngắm những bức tranh thêu khá đẹp trên những mảnh vải được căng trên những thanh tre khô lượm đâu đó. Có hơn 10 em khuyết tật đang ngồi co ro gần đó và một chàng trai hí hoáy vẽ bên cây nạng gỗ. Lấy bó rau xà lách ra, nó trút cái giỏ lên bàn. Vài miếng vải thêu đầu thừa đuôi thẹo, nhúm chỉ thêu rối như tơ vò. Các em khuyết tật chia nhau vuốt lại cho thẳng, lắp vào khung căng, chỉ thêu xếp theo màu thẳng tắp. ông Giám đốc bảo nó đi nấu mỳ cho các em ăn, cứ để ông tự nhiên. Hàng trăm tranh thêu trên vải mà chẳng có tấm nào vuông vức, ông hiểu ra sự thật. ông ngồi xuống trò chuyện với các em để hiểu ra rằng, các em mồ côi cơ nhỡ được nó đùm bọc cháo rau để học nghề, sau này ra đời kiếm cơm. Còn anh thương binh kia là người truyền đạt, dạy dỗ, anh cũng không có thù lao gì. Căn nhà ọp ẹp này là kho của HTX đã thôi sử dụng, được phường cho mượn để làm mái ấm tình thương này. Nhìn các em bưng bát mì nghi ngút khói ăn ngon lành, ông quay mặt đi.
Hai ngày sau, Giám đốc cho gọi nó lên và hỏi :
- Ngoài công việc ở đây, em còn làm thêm gì?
- Dạ, đi bỏ nước đá cho người ta.
- Thu nhập có khá không. Làm cách nào mà em lo cho các em khuyết tật sống được?
- Gạo thì lâu lâu có người cho, cá, thịt thì cũng có, nhưng bữa có, bữa không. Đỡ là các em ấy ngoan ngoãn, ăn gì cũng được. Điện, nước thì phường hỗ trợ nên cũng sống qua ngày!
- Còn chuyện gia đình, chồng, con của em?
- Em sống một mình, xưa cũng trong trại mồ côi được người ta nuôi khôn lớn, cho học hành. Không mẹ cha, không người thân thích, còn chuyện yêu đương thì cũng có đôi người ngỏ lời nhưng em chưa tính. Với lại, lấy chồng bỏ mấy em ấy bơ vơ tội nghiệp.
- Em có thể thông báo với người ta là bắt đầu từ ngày mai em không làm những công việc đó nữa, công việc của em ở Công ty cũng đã có người khác lo rồi!
- Sao vậy, thưa Giám đốc.
- Em sẽ nhận nhiệm vụ mới. Tôi biết em sẽ thích công việc này, nó thích hợp với em hơn. Thôi, em về lo những công việc đó đi, tôi muốn dành cho em câu trả lời bất ngờ và thú vị.
Rồi ông tiếp:
- Anh thương binh đó họ tên gì, em cho tôi xin số điện thoại của anh ấy.
Sáng hôm sau vừa dắt xe ra khỏi nhà thì xe Công ty cũng vừa tới, người ta đem đến một xe du lịch loại 16 chỗ để chở anh thương binh và các em khuyết tật, một xe tải nhỏ chở hàng hoá, tranh ảnh. ông Trưởng phòng Tổ chức Công ty trao cho nó tờ quyết định của ông Giám đốc. Trong đó có đoạn:
Điều 1: Nay thành lập lớp đào tạo nghề miễn phí dành cho người khuyết tật giúp địa phương, phòng số 12, 13 thuộc phân xưởng thiết kế của Công ty.
Điều 2: Khi học viên thạo việc, có tay nghề, Công ty sẽ tuyển dụng làm nhân viên chính thức.
Điều 3: Cô Nguyễn Thu Thủy phụ trách đời sống của lớp, kinh phí do Công ty cấp, lương thoả thuận.
Điều 4: ông Lê Công phụ trách giảng dạy và đào tạo tay nghề cho lớp, phối hợp với phòng thiết kế và đào tạo của Công ty để nhận tài liệu hướng dẫn và sự giúp đỡ kỹ thuật, lương thoả thuận.
Điều 5 Các ông :
- Trưởng phòng Tổ chức - nhân sự, phòng Kế hoạch, phòng Lao động tiền lương, phòng Kế toán - tài vụ và các ông, bà có tên trên chịu trách nhiệm thi hành quyết định này.
Có nằm mơ cũng chẳng bao giờ nó dám nghĩ đến điều đó. Mấy tay thanh niên ba lém hiểu công việc nó làm quay lại phục sát đất. Một con người từng bị khinh khi, từng mang tiếng kẻ cắp, chỉ trong một sớm, một chiều trở thành ngôi sao sáng, một nhà quản lý đầy lòng nhân hậu, vị tha có trời mà biết. Vài ngày sau, hai ông bảo vệ đem trả lại Công ty mấy cây vải và xin nghỉ việc. ông Giám đốc nghiêm nghị, lắc đầu:
- Các anh cứ ở đó, gia cảnh có khó khăn thì mới động lòng tham. Khối đứa giàu nứt đố, đổ vách mà còn đào khoét công quỹ vẫn trơ trơ ra đó. Các anh xử sự như thế là phải đạo làm người lắm rồi, đừng lấy việc đó làm hổ thẹn thêm nữa. Các anh không nói thì tôi cũng biết, hẳn các anh rõ nhưng các anh đã biết ăn năn, hối lỗi, đó là điều tôi cần, rất cần. Tôi hy vọng từ nay sẽ không còn một hành vi nào như thế xảy ra. Tôi tặng các anh số vải đó, các anh mang về đi.
Trời đang nóng, các ông bảo vệ vẫn nghe lưng mình đổ mồ hôi lạnh toát.
Thời gian lại dịu dàng trôi.
Trên bàn làm việc của nó lúc nào cũng có hai đoá hoa hồng tươi rói. Nó biết, công việc đó do một trong hai ông bảo vệ thực hiện còn phía sau lưng họ là ai nó không thích đoán già, đoán non.
L.T.M.C
(1.C5 - Nguyễn Trung Trực - phường 4 TP. Đà Lạt - tỉnh Lâm Đồng)
(HBĐT) - Đang cặm cụi vun gốc mấy khóm mướp đang ra hoa vàng rộ, nghe tiếng xe máy đỗ xịch trước cổng, ông Tý vội ngừng tay chạy ra mở cổng. Thật bất ngờ, thằng cháu đích tôn của ông từ trong miền Nam nghỉ hè được bố mẹ cho ra Bắc thăm ông bà nội. Dễ đến dăm năm nay, cu Tít mới lại được về thăm quê. Lâu ngày gặp nhau, ông cháu bịn rịn. Bà Tý cũng vừa lúc đi chợ về, tay xách túm cua đồng, hồ hởi ôm cháu vào lòng mắng yêu: - Cha bố anh, sao hôm nay mới về thăm ông bà.
(HBĐT) - Anh nhận thấy cuộc đời anh vô cùng phi ký và vô nghĩa. Vợ anh ngồi ngay bên cạnh, cách vài hàng ghế, chỉ giơ tay là chạm vào người cô mà sao lạnh lùng, xa xôi vời vợi thế. Vợ anh? Anh giật mình, anh còn được gọi cô là "vợ" không nhỉ? Trời ơi, trước kia, khi chưa phải là vợ anh, cô nói với anh bao lời yêu thương, âu yếm, vút lên từ tình yêu sôi nổi, chân thực. Cô nói nhiều lắm, giờ đây, anh nhớ nhất câu này, nó đang vang lên trong tâm tưởng anh: "Em yêu anh đến trọn đời". Anh được nghe không biết bao nhiêu lần, lần nào anh cũng cảm thấy như mình được nghe lần đầu và lần nào cũng xúc động đến tận đáy lòng.
(HBĐT) - Học xong đại học, Thành làm việc và có vợ ở lại thành phố. Đêm nắm nghĩ thương mẹ ở quê bao năm khó nhọc, bản thân anh chẳng chăm sóc được ngày nào. Bốt mất sớm, nhà có 3 anh em, anh cả ở quê, em gái lấy chồng làng bên dạy học trường làng. Tuổi đã cao, mẹ nghĩ tuổi già như chuối chín cây nên bàn với các con chia tài sản, một mảnh vườn mấy sào, ba gian nhà cấp 4. Làm thủ tục cho gọn nhẹ để khi đau yếu có về theo tổ tiên cũng thanh thản.
(HBĐT) - Theo gợi ý của người khách đến vì dự án khu du lịch sinh thái, Phong lướt cái nhìn qua những đồng đội cũ rồi dừng lại lâu hơn nơi người phụ nữ khoảng gần 30 tuổi đang châm nước trà vào các ly, chậm rãi kể:
Vân Sơn quê tôi là một xã thuộc vùng sâu, vùng xa, chung quanh được bao bọc bởi những dãy núi đá vôi sừng sững. Trường phổ thông cấp II Vân Sơn cũng được xây dựng vào sát một trái núi lớn. Năm tôi học lớp sáu, thầy An làm chủ nhiệm. Hồi ấy, máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc rất ác liệt. Thầy An 25 tuổi đã lấy vợ nhưng chưa có con. Cô Hoàn, vợ thầy là giáo viên cùng trường.