(HBĐT) - Xuân nói: - ở đây có một ông xem tay hay lắm cậu ạ. - Thôi, bỏ cái kiểu mê tín ấy đi - Thuận trả lời. - Sao lại mê tín? Đây là khoa học chứ. Cậu có công nhận thầy thuốc họ chỉ cần xem lưỡi bệnh nhân là có thể đoàn được bệnh không?
- ừ thì cứ cho là khoa học đi nhưng người làm khoa học cũng có người giỏi, người lơ mơ chứ.
- ông này thì không thể nói là lơ mơ được. Cậu cứ xem thử thôi mà. Lần trước, đã lâu lắm ông ấy bảo mình sẽ có 5 đứa con, nay đến kiểm tra xem sao. Cứ vào đây.
ông thầy xem tay nói về mọi mặt tinh thông lắm. Khi nói về đường con cái, ông ta bảo anh Xuân 5, anh Thuận 6 đứa con. Khi ra về, Xuân bảo:
Thuận nói:
- Trời ơi! Bác sĩ, kỹ sư mà ở thế này ư?
Thuận hơi sững người rồi mỉm cười và cảm động, tay gập tờ giấy ngay ngắn rồi bỏ vào túi ngực của Xuân rói rằng không phải giấy má gì đâu. Mình chỉ hỏi cậu, cậu có 4 đứa con, chúng ở đâu. Xuân nói chúng ở riêng, nhà cửa có hết rồi, chỉ còn đứa bé nhất ở với vợ chồng mình thôi.
Từ khi Thuận về ở nhờ nhà Xuân, hai gia đình vui như tết, nhưng về vật chất thì khác nhau xa. ở bên nhà Xuân khi thì một thằng con mang đến biếu hàng két bia, khi thì đứa mang về cho hàng xe ôtô củi, chăn đệm đầy ắp, còn thực phẩm thì khỏi phải bàn. Có lần Xuân nói: “Cậu thấy nhiều con cũng hay đấy chứ, chúng nó mang về là của trời cho ấy mà”. Có lần Xuân rủ “Sang nhậu với mình đi, chúng mình là bạn bè, đừng có ngại”.
Thuận từ chối nhiều lần nhưng rất khéo léo nên Xuân cũng không rủ nữa. Chỉ những đêm trăng, hai người bạn thường hay ngồi thưởng ngoạn bầu trời, chuyện trò tâm đắc. Cái vốn văn chương tú tài toàn phần của Xuân và Thuận không phải bỗng chốc mà quên được. Nhiều khi nó vẫn bừng lên cùng với những đám mây lang thang. ít lâu sau, Thuận được cơ quan cấp cho một suất đất, anh làm nhà và về đấy ở. Còn Xuân nghỉ mất sức vì một tai nạn xe cộ. Nhiều lần Thuận đến vẫn thấy nhà Xuân cửa khóa kín, gọi không ai thưa. Tuy ở cùng một thành phố nhưng từ nhà Thuận đến nhà Xuân cũng phải 7-8 km. Thuận lại có trọng trách trong cơ quan, lại học cao nên bận nhưng vẫn có hỏi thăm tin Xuân. Thời gian cứ vùn vụt đi qua, lâu lắm Xuân mới đến nhà Thuận. Nhìn bạn đến 5 giây, Thuận mới nhận ra, vội nắm lấy tay Xuân:
ông Thuận nói:
- Giờ nó ở đâu, làm gì?
Nguyễn Hữu Văn
(Phố 14, phường Vân Giang, T.P Ninh Thuận)
(HBĐT) - Học xong đại học, Thành làm việc và có vợ ở lại thành phố. Đêm nắm nghĩ thương mẹ ở quê bao năm khó nhọc, bản thân anh chẳng chăm sóc được ngày nào. Bốt mất sớm, nhà có 3 anh em, anh cả ở quê, em gái lấy chồng làng bên dạy học trường làng. Tuổi đã cao, mẹ nghĩ tuổi già như chuối chín cây nên bàn với các con chia tài sản, một mảnh vườn mấy sào, ba gian nhà cấp 4. Làm thủ tục cho gọn nhẹ để khi đau yếu có về theo tổ tiên cũng thanh thản.
(HBĐT) - Theo gợi ý của người khách đến vì dự án khu du lịch sinh thái, Phong lướt cái nhìn qua những đồng đội cũ rồi dừng lại lâu hơn nơi người phụ nữ khoảng gần 30 tuổi đang châm nước trà vào các ly, chậm rãi kể:
Vân Sơn quê tôi là một xã thuộc vùng sâu, vùng xa, chung quanh được bao bọc bởi những dãy núi đá vôi sừng sững. Trường phổ thông cấp II Vân Sơn cũng được xây dựng vào sát một trái núi lớn. Năm tôi học lớp sáu, thầy An làm chủ nhiệm. Hồi ấy, máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc rất ác liệt. Thầy An 25 tuổi đã lấy vợ nhưng chưa có con. Cô Hoàn, vợ thầy là giáo viên cùng trường.
(HBĐT) - Gia đình anh Nam ở gần nhà mẹ, mẹ Nam đã ngoài 70 tuổi nhưng bà vẫn nhanh nhẹn, vui vẻ tham gia công việc phố phường. Mẹ Nam trước đây là kế toán của một cơ quan, nay nghỉ hưu, quen tính toán nên mọi công việc chi tiêu trong nhà từ công to việc lớn, bà đều có kế hoạch đâu ra đấy.
(HBĐT) - Sau lễ ăn mừng chiến thắng đánh đuổi giặc ra khỏi bờ cõi, Thạch Sanh được nhạc phụ bổ nhiệm làm tri phủ cai quản toàn vùng Hoa quả sơn. Vốn chỉ quen với săn thú, bắn chim, đốn cây, bắt cá, bỗng dưng chuyển sang làm quản lý cả một phủ rộng lớn, Thạch Sanh không khỏi lấn bấn.