(HBĐT) - Anh Thuận là người con thứ ba trong gia đình có 4 anh em. Hai anh trai đầu được ăn học tử tế, nay đang công tác các cơ quan trên thành phố. Anh nào cũng nhà cao, cửa rộng, tiện nghi đầy đủ. Còn anh, lớn lên, bố mất anh phải nghỉ học rồi đi bộ đội, những năm tháng ở trong quân ngũ được rèn luyện ý chí, kỷ luật và tình yêu thương. Xuất ngũ về quê, anh lấy vợ ở nhà làm ruộng, trồng rừng, làm nương nuôi mẹ già. Thỉnh thoảng các anh cũng có đồng quà, tấm bánh và hỗ trợ ít tiền để anh phụng dưỡng mẹ.

 

Ở quê, lao động vất vả nuôi 2 con nhỏ, đứa học lớp 5, đứa đi mẫu giáo, cô em gái út lấy chồng xã dưới, dạy mầm non, đồng lương cô nuôi dạy trẻ chật vật, nuôi con nhỏ nên cũng chẳng có điều kiện giúp đỡ.

 

Một hôm, mẹ anh ốm, vợ chồng anh thu xếp ra ruộng làm cỏ lúa về sớm thì các anh trên thành phố về thăm, chẳng rõ bàn bạc gì, anh hỏi thì được bác cả trả lời:

- Chú thì có gì mà đóng với góp.

Vợ anh hỏi:

- Thế ý mẹ thế nào?

- Mẹ à! Mẹ nhìn anh rồi ngoảnh mặt vào trong không nói gì.

Vợ anh thở dài:

- ừ, cũng tại mình nghèo quá!

 

Gần một tháng sau, mẹ anh ốm liệt giường. Vợ chồng anh vừa đi làm, vừa tức tưởi chăm sóc mẹ, hôm bát cháo, hôm bát cơm nóng. Đêm về, vợ chồng thay nhau xoa bóp chân tay, mình mẩy cho bà. Nhìn vợ chồng anh Thuận ngày ngày thay phiên nhau, người đi làm, người chăm mẹ, bọn trẻ thì đi học vất vả, gầy xọp đi. Bà mẹ nhìn vợ chồng Thuận lo lắng, thều thào:

- Chúng nó không về à?

Vợ anh Thuận đỡ lời:

- Các bác ấy bận về sau, mẹ cứ yên tâm uống thuốc, nghỉ ngơi, đã có vợ chồng con bên mẹ là được rồi.

Mắt mẹ nhòa đi, với bà, lúc ốm đau, con cháu phụng dưỡng, cái tình là trọng, có phải tiền đâu là tất cả hoặc mất rồi cúng đơm linh đình là vô ích, che miệng thế gian mà thôi. Tay bà run run, cầm tay chị Thuận, bàn tay đen chai sạn:

- Mẹ thương các con nghèo, mẹ hiểu tấm lòng các con!

Nói rồi, bà lau vội hai hàng nước mắt.

 

                                                                               Văn Song (T.T.V)

 

 

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Bác Tình

(HBĐT) - Đặt gánh củi lên bãi cỏ lắp xắp nước ven bờ, bác Tình chỉ kịp cởi chiếc áo vải gụ vắt lên ngọn cây hóp lòa xòa trước mặt thì đã nghe có tiếng gọi: - Bố già ơi! Quay lại giúp “con cháu” qua suối với rồi cùng đi cho vui nào! Bác giơ một tay che nắng, nheo nheo cặp mắt nhìn qua bên bờ kia. Cạnh một vách đá thạch anh trắng toát có một chàng trai tay phải chống nạng, tay trái xách ba lô lộn ngược dùng làm túi, ống quần xắn cao để lộ ra một chiếc chân gỗ màu xám mốc.

Tình mẹ

(HBĐT) - - Hôm nay anh Tú về không mẹ? - Có! Chị Liên trả lời con gái rồi tất tưởi xách chiếc làn đi chợ. Con bé Ngọc được thể mừng ra mặt. Nó nghĩ, mỗi lần anh Tú (đang học đại học Bách khoa) về là mẹ lại sắm bao nhiêu thứ: sữa tươi, kem, sữa chua..., thức ăn thì khỏi phải nói, toàn món ngon thuộc dạng khoái khẩu của Ngọc. Mẹ bảo, anh Tú đi học xa vất vả, ăn uống tạm bợ, khéo cả tuần mỳ tôm cũng nên. Mẹ vẫn hay nhắc Ngọc, con ở nhà được bố mẹ chăm sóc, cơm ngon, canh ngọt, muốn ăn gì có nấy, phải chăm chỉ học hành cho nên người, mẹ chỉ mong con học giỏi được như anh là mẹ mừng.

Đường đã chọn

(HBĐT) - Sáng nay, cả nhà Hoa dậy sớm, mọi thứ Hoa đã chuẩn bị từ chiều hôm trước nhưng cha vẫn bắt Hoa kiểm tra lần cuối xem có thiếu thứ gì không. Hai thằng Tuấn, Tú - con trai Hoa cũng dậy rửa mặt, đánh răng, tiếng còi xe tăcxi kêu ngoài cổng, cha con, ông cháu lễ mễ bê các thứ ra xe. Cứ vào ngày này, tháng này của mỗi năm là cha và Hoa lại về quê chú Bốn để giỗ chú ấy. Nắng mùa thu vàng như mật ong, gió thu thổi nhè nhẹ, bầu trời quang đãng.

Dì Thêm hai lần để tang chồng

Dì Thêm là con gái út của ông bà ngoại tôi. ông ngoại tôi làm nghề dạy học cấp I ở trường làng. Dì tôi hiền lành, là con gái nông thôn nhưng dì có mái tóc xoăn bồng tự nhiên, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng trẻo, chẳng thua gì con gái nơi phố phường. Dì bảo, dì có cái tên Thêm mộc mạc, giản dị vì ông bà ngoại đẻ dì sau 4 chị em, dì là út ít trong nhà lại đẻ thêm nên ông ngoại đặt tên Thêm là vì thế. Khi chúng tôi khen mái tóc dì đẹp, dì thở dài:

Xanh miền ký ức

(HBĐT) - Từ nhỏ, tôi luôn yêu quý và ao ước được như cha tôi. Có phải bởi câu “Con gái giống cha giàu ba mươi đụn”. Có điều là tôi đã học được nhiều điều từ cha. Cha tôi là một thầy giáo trường làng, tuy nghèo, song cha tôi luôn sống thanh bạch, đĩnh đạc và giao lưu rộng. Trong làng hễ có việc hệ trọng là các cụ cao tuổi thường đến hỏi ý cha. Với tôi, hễ có vướng mắc, từ kiến thức, trong giao tiếp đến việc ngoài đời, hỏi đến cha là đều được giải đáp cụ thể, rõ ràng. Có lần tôi đem những ý của cha đến hỏi các thầy, cô giáo và lần nào cũng được các thầy, cô giáo công nhận là đúng, khiến tôi tự tin và học hành ngày một tấn tới, từ tiểu học đến trung học, tôi vẫn luôn đứng trong tốp ba dẫn đầu lớp.

Vị mặn của biển

(HBĐT) - Anh Hùng ra đảo khi chị Hiền đang mang bầu được 3 tháng. Thấm thoắt thời gian, con bé Hoài Thương nay đã lên 5 tuổi, đi học lớp mẫu giáo lớn, đi học về, Hoài Thương cứ bi bô hát. ông bà nội nhớ con trai nơi đảo xa, ôm cháu vào lòng nựng cháu:

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục