Cây phượng già góc sân trường năm nay mùa xuân trổ lộc mơn mởn, vòm lá non xanh khéo léo giấu kín những nụ hoa. Vừa nắng lên hôm trước, hôm sau, hoa bung nở, đỏ rực một góc trời. Hoa từng chùm to như mâm xôi gấc hồng tươi. Lũ trẻ vô cùng thích thú. Bọn con gái lớp học trên tầng cạnh cây phượng già mặc định đó là cây hoa của lớp chúng, chúng tạo hàng rào cản bước lũ trẻ không cho qua để ngắm hoa. ở trên tầng 2, cành phượng xòa vào gần lan can, hoa cười trong gió đu đưa, hồng thắm khuôn mặt mấy cô bé học trò láu lỉnh. Lũ trẻ chỉ còn cách ngửa cổ ngắm hoa từ dưới gốc hoặc đứng ra xa ngắm nghía. Góc sân có cây phượng già bỗng trở thành trung tâm. Lũ trẻ dồn về đó đông hơn mọi khi. Tiếng cười đùa râm ran cùng với bản nhạc của ve, đồng thanh vang lên trong các vòm bàng xanh mướt.
Mấy hôm nay, gốc phượng vắng bóng bọn trẻ. Hoa đã xoè nở đủ 5 cánh thêm hồng rực. Trên cao, hoa phượng căng mình khoe sắc, lá phượng khiêm nhường nép dưới hoa thành thử chỉ nhìn thấy một màu đỏ rực, tươi rói trong nắng. Chỉ có chùm phượng ở cành la, không thể vươn cao như một ngọn đuốc, chúng bạn chọn cách đuổi nhau chúc xuống như đuôi một chú công, không chen chúc che mất lá mà tận dụng để làm nền cho màu đỏ tươi của hoa trở nên đậm hơn, sắc nét. Bọn trẻ không biết có nhận ra sự đổi thay của cây phượng chỉ qua vài ngày vì chúng bận rộn với kỳ thi cuối năm học. Chỉ có người thầy giáo già lặng ngồi bên bàn làm việc trầm ngâm nhìn ra góc sân có cây phượng già. Ngắm cây, thầy bất chợt nhận ra, từ mùa thu năm trước, cây xơ xác lá rồi lá rụng, dày gốc, bọn trẻ hậm hực mỗi khi phải trực nhật dưới gốc cây. Lá phượng nhỏ, dính, rụng dày từng lớp, vừa quét xong, gió lay, lá lại vàng gốc. Có hôm, nhìn bọn trẻ dứ dứ nắm đấm doạ cây, thầy giáo bật cười. Sang đông, phượng chỉ còn trơ cành, khẳng khiu khắc khổ. Gió không phải vất vả len lỏi cứ lùa qua từng cơn. Phượng kiên gan đứng. Mùa xuân về, trên những cành khẳng khiu bật ra những lộc mầm xanh biếc. Chỉ qua một đêm mưa xuân, nắng sớm bừng lên là phượng tung lá, xanh rì, mơn man, mát rượi. Lá khéo léo giấu nụ để bất chợt xoè nở những đoá phượng hồng tươi khi hạ sang. Lũ trẻ mải mê với những trang vở mỗi ngày đã quên biến sự đổi thay của cây phượng. Chúng quên mất từ bao giờ không phải lo lắng vì gió lại làm lá rụng vàng góc sân chúng vừa quét sạch. Chúng chỉ bất ngờ ồ lên sung sướng, háo hức trầm trồ ngắm hoa. Ngồi ở đây nhìn ra góc sân có cây phượng già, chỉ người thầy giáo già nhận ra bọn trẻ không phải đứa nào cũng háo hức với những chùm phượng đỏ rực. Dưới gốc phượng có 2 chiếc ghế đá tựa lưng vào nhau, mấy cô học trò cuối cấp không rôm rả, ồn ào như các em lớp dưới. Chúng lặng lẽ ngồi, đăm đăm nhìn hoa phượng nở. Chúng ôm ghì quyển sách vào ngực, tựa vào vai nhau. Chỉ có người thầy giáo già biết bọn trẻ đang thì thầm nói với nhau những gì. Hoa phượng, nắng hè, tiếng ve và ký ức cứ hiện hữu hàng năm ở góc sân trường kia. Thời gian đi qua, mái tóc thầy đã bạc và không biết bao nhiêu lần thầy lặng lẽ ngồi đây trầm ngâm nhìn ra góc sân có cây hoa phượng. Cây phượng đã già nhưng năm nào cũng gọi đủ 4 mùa về bên mình. Lũ trẻ cứ lớp này nối tiếp lớp kia quét lá rụng mùa thu, ngắm hoa nở mùa hè và rồi lưu giữ tuổi học trò của mình bên cây phượng từ lúc nào không hay biết. Chỉ khi kỳ thi cuối cùng đến, chúng mới bất chợt nhận ra, nuối tiếc, nhớ nhung.
Cây phượng già góc sân trường đã nở hoa đỏ rực. Cành cao hoa dày vươn lên như ngọn đuốc, cành la xoè nở như những chiếc đuôi công. Năm nay vậy và năm sau vẫn thế, hoa nở gọi mùa hạ sang, hoa nở để ký ức tuổi thơ của lũ trẻ luôn hiện hữu nơi góc sân trường.
Tản văn của Lê Thanh Hồng
(Trường THCS
thị trấn Kỳ Sơn - Kỳ Sơn)
(HBĐT) - Tôi nhận ra mùa hạ về bắt đầu từ phố lác đác vài chục hoa loa kèn chớm nở. Những ngày đầu hạ, lang thang trên phố lòng thấy thật dễ chịu. Tôi khẽ nhìn những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên cành cây rồi khẽ đậu nhẹ xuống cánh hoa loa kèn tinh khôi, thanh khiết. Từng khoảnh khắc ấy luôn làm cho tôi có cảm giác phấn khích rồi tôi băng băng trên chú ngựa sắt quen thuộc, mặc gió mơn man lùa tóc rối tung, miệng lầm rầm một vài bản nhạc yêu thích. Phút giây ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc! Niềm hạnh phúc bình dị của khoảnh khắc giao mùa, chớm hạ!
(HBĐT) - Choang”, âm thanh chát chúa vang lên từ nhà bác NN giữa lúc nửa đêm khiến cả con phố mất ngủ. Kèm theo đó là tiếng bác trai: Tôi là tôi cấm. Tôi đã bỏ qua chuyện bà “nhổ” sổ tiết kiệm 20 triệu để mua mấy mã để làm “mem-bơ” (thành viên), nay sổ thứ 2 của tôi còn trên 10 triệu mà bà lại định ra rút nốt à. Bà xem, mấy tháng nay tôi khác gì thời “giai tân” không: Cơm nước bập bõm, bữa ăn, bữa nhịn. Bà thì đi suốt, hết họp hành đến hội thảo rồi đi tìm kiếm đối tác. Nhà thì dập dìu người quen, người lạ...
(HBĐT) - Nửa đêm, anh bạn học thời phổ thông gọi điện đến bất thường. Mất giấc, bực nhưng vẫn phải nghe. Có việc gì thế không biết? Cháy nhà, chết người à ? Không, hôm nay tình cờ gặp lại “lão” NN, lớp phó ở một đám hiếu của gia đình VIP. Đi đám hiếu mà nó ăn mặc như đi dạ hội ấy. Áo màu bắt mắt, kính màu sang trọng cùng đám dây chuyền nặng chình chịch. Sau một hồi dăm câu, ba điều, tôi và hắn mới hỏi thăm về nhau.
(HBĐT) - Chiều nay em lên lớp về muộn, con gái Sùng Y My ngồi ở góc sân chờ mẹ. Nước mắt con bé vẫn còn đọng trên bờ mi cong vút, hai tay áo con quyệt ngang mặt cũng ướt đẫm. Em hỏi con:
(HBĐT) - Biết chi đoàn thanh niên cơ quan chị Phương sắp đi làm công tác thiện nguyện ở một xã vùng sâu, vùng xa còn nghèo, khó khăn. Em Hà theo dõi thấy chị Phương chuẩn bị ba lô, đôi giày thể thao và tranh thủ đem phơi lại máy bộ quần áo đã cũ nhưng còn lành lặn, sạch sẽ gấp lại cẩn thận bỏ vào chiếc túi, buộc kỹ.
(HBĐT) - Mấy ngày nay, bà con khu phố M. râm ran câu chuyện về gia đình cô XX kéo nhau ra tòa. Ai cũng thấy bất ngờ. Từ quán cháo lòng tiết canh hay quán thịt chó cuối phố, “đề tài” này được mọi người bàn luận rôm rả. Cũng đúng thôi, cô XX ngày xưa xuất thân từ cô gái bán nước xinh đẹp của phố này nên quan tâm là phải. Đã thế, họ còn biết kỹ về anh chồng và “mối tình” của họ nữa. Nghe đâu vì... không biết ga-lăng mà mất vợ?!...