Ngày hè, nắng như một đứa trẻ nghịch ngợm đùa vui cả ngày. Từ lúc thức dậy cho đến lúc đi ngủ, nắng chiếu qua những hàng cây trước sân nhà, nắng trải vàng trên những bãi cỏ may, nắng long lanh trên con suối nhỏ hiền hòa. Nắng theo khắp những con đường đất bụi bặm đến thăm thẳm những ngọn đồi, nắng như tiếng chuông vàng vang vang của tiếng mõ trâu gặm cỏ dưới chân đồi. Nắng tan vào tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên của đám trẻ thơ một thời để rồi một chiều bên con suối tuổi thơ, nắng ngẩn ngơ đậu trên đôi mắt ai ngậm ngùi thương nhớ về một miền xanh thẳm đã qua. Nắng thì thầm: Hình như con suối cũng biết già? Cỏ cũng như biết đi? Chỉ có nắng lúc nào cũng rực rỡ, tươi mới mỗi khi hè về.
Những ngày hè tuổi thơ, nắng như một người bạn cùng ta rong ruổi khắp đường làng, ngõ xóm. Những trò chơi trốn tìm, bắt chuồn chuồn giữa trưa nắng rát mặt. Mẹ tìm thấy, lôi về, đánh vài roi và bắt đứng đầu cầu thang. Tuổi thơ khóc, chạy ra sân vừa khóc vừa phơi, nắng đồng cảm, những giọt nước mắt nắng lấm tấm trên tay.
Cả 3 tháng hè tắm nắng cùng tiếng mõ trâu lốc cốc trên bãi cỏ may. Tiếng mõ trâu không chỉ vọng lại thanh âm bình dị, mộc mạc..., ẩn sâu trong thanh âm đó là cả một thiên đường đầy sắc nắng trải vàng bước chân mục đồng, những bước chân mệt mỏi mà lòng hân hoan mỗi chiều tắt nắng lùa trâu về nhà.
Tuổi thơ của những đứa trẻ miền núi chúng tôi giống như con bê, con nghé rong chơi trên bãi cỏ may thân thuộc, thanh bình. Gió phảng phất, nhẹ nhàng như đang dạo khúc nhạc đầu tiên của những bài ca mùa hè. Vi vu, vi vu chơi trốn tìm với nắng trong kẽ lá rung rinh… Những con bê, con nghé hồn nhiên, tinh nghịch bên mẹ, gặm cỏ no nê rồi nằm thích thú ngắm trời mây. Trước khi cánh chim thôi liệng trên bầu trời trong lành, mây xanh thôi lang thang và mặt trời sắp lặn là lúc chúng tôi hồn nhiên chơi đùa trong những khoảng chiều xanh lắm, êm đềm. Có bức tranh nào đẹp hơn thế, thanh bình hơn thế.
Nắng hong khô sương sớm đọng trên cánh mỏng, cánh mỏng của chú ong thợ đang cần mẫn hỏi đường tìm nước uống, kiếm cây khô cắn vỏ làm tổ. Chim rừng khẽ hát lên những bản nhạc trong trẻo trên vòm lá, thi thoảng lại sà xuống bãi bẻ gãy cọng cỏ cháy làm tổ. Nắng nheo mắt tuổi thơ. Dưới bóng cây, từng trang sách lật mở, những ước mơ bay lên cười ngả nghiêng để lại dây thừng trên lưng trâu vắt vẻo...
Nắng xạm da những lúc chúng tôi chờ đợi chú ong đang cắn vỏ cây khô về xây tổ. Bàn tay tuổi thơ che cả một vùng trời dõi theo mảnh giấy trắng bay bay trên nền trời xanh biếc. Những khi đàn trâu gặm cỏ mải mê, chúng tôi lại say sưa bên những chú ong thợ cần mẫn mùa xây tổ. Vẳng đâu những tiếng hú gọi nhau qua cánh rừng làm đôi sừng cánh ná ngơ ngác tưởng chiều muộn buông. Một tổ ong được đánh dấu là có chủ chỉ bằng những niềm tin. Niềm tin vô hình nhưng có thực của con người dành cho nhau. Tiếng cười ríu rít đồng vọng chạm vào buổi chiều thăm thẳm, mặc bàn chân tuổi thơ bị gai đâm tứa máu vì chạy theo những trò nghịch ngợm, những thú vui thuở xưa cũ.
Cứ thế, lũ trẻ chúng tôi lớn lên lúc nào chẳng rõ? Để rồi một chiều sự vô tư, hồn nhiên nhường chỗ cho những suy nghĩ, trầm tư khi gặp hình dáng của mẹ in dài trên triền dốc. Dáng mẹ hao gầy, mỏi mệt sau một ngày lên nương làm mùa và khi về chẳng bao giờ quên gùi trên vai bó rau rừng xanh ngắt. Trong bữa cơm chỉ có rau, mẹ vẫn thường động viên: “ăn cơm có rau như nhà giàu có của”. Ngày ấy đã xa. Những ngày hè rực nắng một thời ấu thơ, hình ảnh người mẹ tảo tần, người bố lo toan nuôi ta khôn lớn là gia tài trong ký ức một thời không thể quên của đời người. Những hình ảnh, những kỷ niệm đó là điểm tựa cho chúng ta trên mỗi bước đường đời. Nó an ủi, động viên, khích lệ ta trong lúc tưởng như không thể vượt qua. ánh mắt của những người thân vẫn luôn dõi theo trên từng bước đường ta đi. Cả ánh mắt tươi vui của bạn thuở chăn trâu. Ta vin vào dáng quê, vào ánh mắt thân thương của người thân để vượt lên những khó khăn trong cuộc sống.
Nắng gọi mùa về, trong trẻo tiếng chim, rộn ràng con ong rừng tìm mật. Trong ký ức tuổi thơ ai cũng giữ cho riêng mình những ngày hè rực nắng.
Bùi Đức Thắng
(Báo Văn nghệ Hòa Bình)
(HBĐT) - Ngôi nhà ấy nằm sâu trong một ngõ nhỏ, ngoằn ngoèo nối liền xóm Bờ với xóm Bai của làng quê. Mảnh vườn nằm lút trong vườn cây ăn quả um tùm nên lúc nào cũng mang vẻ u tịch và có phần xa cách cuộc sống bên ngoài.
(HBĐT) - Mấy bữa nay, gia đình anh Th rối tinh như canh hẹ. Đương nhiên vẫn là câu chuyện vui vì cậu “quý tử” sắp đầy tháng. Vấn đề nảy sinh lại từ nhân vật quan trọng năm nay cập U 75. Vì là đích tôn nên ông nội như đang như đang bay lên mây xanh, niềm vui có lẽ gấp mấy lần vợ chồng anh nên việc đầy tháng, ông đã “quán triệt” cách đây vài tuần:
(HBĐT) - Tôi nhận ra mùa hạ về bắt đầu từ phố lác đác vài chục hoa loa kèn chớm nở. Những ngày đầu hạ, lang thang trên phố lòng thấy thật dễ chịu. Tôi khẽ nhìn những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên cành cây rồi khẽ đậu nhẹ xuống cánh hoa loa kèn tinh khôi, thanh khiết. Từng khoảnh khắc ấy luôn làm cho tôi có cảm giác phấn khích rồi tôi băng băng trên chú ngựa sắt quen thuộc, mặc gió mơn man lùa tóc rối tung, miệng lầm rầm một vài bản nhạc yêu thích. Phút giây ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc! Niềm hạnh phúc bình dị của khoảnh khắc giao mùa, chớm hạ!
(HBĐT) - Choang”, âm thanh chát chúa vang lên từ nhà bác NN giữa lúc nửa đêm khiến cả con phố mất ngủ. Kèm theo đó là tiếng bác trai: Tôi là tôi cấm. Tôi đã bỏ qua chuyện bà “nhổ” sổ tiết kiệm 20 triệu để mua mấy mã để làm “mem-bơ” (thành viên), nay sổ thứ 2 của tôi còn trên 10 triệu mà bà lại định ra rút nốt à. Bà xem, mấy tháng nay tôi khác gì thời “giai tân” không: Cơm nước bập bõm, bữa ăn, bữa nhịn. Bà thì đi suốt, hết họp hành đến hội thảo rồi đi tìm kiếm đối tác. Nhà thì dập dìu người quen, người lạ...
(HBĐT) - Nửa đêm, anh bạn học thời phổ thông gọi điện đến bất thường. Mất giấc, bực nhưng vẫn phải nghe. Có việc gì thế không biết? Cháy nhà, chết người à ? Không, hôm nay tình cờ gặp lại “lão” NN, lớp phó ở một đám hiếu của gia đình VIP. Đi đám hiếu mà nó ăn mặc như đi dạ hội ấy. Áo màu bắt mắt, kính màu sang trọng cùng đám dây chuyền nặng chình chịch. Sau một hồi dăm câu, ba điều, tôi và hắn mới hỏi thăm về nhau.
(HBĐT) - Chiều nay em lên lớp về muộn, con gái Sùng Y My ngồi ở góc sân chờ mẹ. Nước mắt con bé vẫn còn đọng trên bờ mi cong vút, hai tay áo con quyệt ngang mặt cũng ướt đẫm. Em hỏi con: