(HBĐT) - Từ con đường rải nhựa cũ kỹ, mải miết theo những chiếc cột cây số nội tỉnh màu xanh lá cây về phía An Bình (Lạc Thủy), bất chợt gặp lại dòng sông Bôi lặng lẽ. Chiếc cầu gỗ đã cũ cứ bập bênh từng nan gỗ như đánh thức người khách phương xa trong giấc trưa của tiết trời dịu mát. Mùa hạ ở đây vẫn nắng nhưng nắng được pha với dịu dàng của nước xanh, lá biếc tạo nên một thứ men nồng. Sông Bôi tưới mát một vùng, dòng sông không ồn ào nhưng âm thầm gửi những mạch ngầm tưới mát những cánh đồng.
Con đường mòn đón chúng tôi bằng sự ngỡ ngàng sau những chặng đường dài liên xã. ở đây núi, đồi đã lùi xa nhường lại cho những gò đất cao rợp bóng keo xanh lảnh lót tiếng chim rừng. Nhưng chỉ qua một khúc quanh cảnh sắc đầm ấm của cư dân Bắc Bộ nay chỉ còn trong những bức ảnh cổ. Ngôi nhà 5 gian thâm nghiêm lớp ngói uy nghi còn lưu những nét chạm, đục tinh xảo của những người thợ Sơn Nam Hạ một thời. Khác biệt là chỉ có một nếp nhà, đàn ngan đủng đỉnh trong sân mặc kệ sự có mặt của khách, nhẩn nha tìm hạt tấm nào sót lại từ hôm qua trên nền sân gạch. Bất giác thấy bình yên đến lạ. Bình yên bởi bóng lưới đang giăng dưới lòng suối vắng, thanh thản đàn rô, diếc kiếm mồi.
Xế trưa mới bắt gặp gia chủ. Vẻ đẹp đã phai nhạt dần phong thái miền đồng bằng chiêm trũng nhưng vẫn còn đó vẻ xởi lởi, dễ gần của người nông dân Bắc Bộ. Sau tuần trà tâm sự, khách mới hiểu gia chủ bôn ba khắp trong Nam, ngoài Bắc trước khi về làng này nương lại nếp nhà tổ tiên còn nguyên ngấn bùn từ mạn phù sa Ninh Bình để bồi đắp lại nghiệp nhà tiên tổ. Làng ở đây được rừng ấp iu nhưng không lụy vào đất rừng nâu thẫm mà thay vào đó là những thứ cây thẳng chờ ngày đốn hạ.
Rừng vẫn “hồn nhiên” với nhiều thứ cây hỗn tạp, quả để ăn, bóng mát để xòa xuống ao nhà vẳng tiếng vịt, ngan đang bơi. Đã mấy đời người và làng ở đây vẫn còn nguyên sơ chưa uốn theo nếp sống dưới đồng bằng, bờ ao không kè, đầm sen bùn đặc sánh, vườn rau, cây thuốc còn nằm xen với cỏ như cuộc giao thoa bất tận của đất trời. Từng lối ao nhà mở ra bãi ruộng, bóng tre ngà xòa xuống đung đưa nhịp gió gợi ký ức xa xưa của một thời người dân cố đô lên đây mở đất, gặp cửa rừng ngã nước nằm mê man nhớ ký ức bái lạy vong linh làng mạc. Lối đi ấy, có thể xưa từng là bờ suối cửa rừng trước khi được những người dân đầu tiên đào đất, đắp nền. Dưới xa kia, chân ruộng ấm nước suối rừng mà trỗ lúa cuối vụ chiêm - xuân đang uốn câu.
Người làng ở đây vẫn giữ nếp cũ mỗi sớm mai thức dậy chia nhau từng nắm chua, con cá ruộng như thứ quà đơn sơ đón tay con trẻ. Cô thôn nữ làng rừng giờ đã thành thiếu nữ kiều diễm đất Hà Thành nhưng sau giấc ngủ dưới mái nhà xưa vẫn không quên thức dậy từ lúc vừng đông vừa hửng để đi vớt đó. Gót chân hồng phả ánh nắng mai lấp lánh qua làn nước, đôi mắt nâu như đồng đất quê nhà núp dưới hàng mi đen rậm vẫn thẹn thùng ngắm khuôn mặt mình in trên mặt nước sông xanh mát.
Ghi chép của Bùi Việt Phương
(Tổ 4, phường Thịnh Lang,thành phố Hòa Bình)
(HBĐT) - Từ ngày nghỉ hưu về với bà con dân phố, bà chan hòa gần gũi, thân thiện nên sáng nào cũng vậy, bà Thực có nếp quen sau khi tỉnh dậy, vẫy tay thể dục, bà lặng lẽ cầm chổi ra đường phố quét dọn vệ sinh. Mọi thứ rác rưởi, bà thu gom vào chiếc túi nilon xếp gọn vào nơi quy định.
(HBĐT) - Ngôi nhà ấy nằm sâu trong một ngõ nhỏ, ngoằn ngoèo nối liền xóm Bờ với xóm Bai của làng quê. Mảnh vườn nằm lút trong vườn cây ăn quả um tùm nên lúc nào cũng mang vẻ u tịch và có phần xa cách cuộc sống bên ngoài.
(HBĐT) - Mấy bữa nay, gia đình anh Th rối tinh như canh hẹ. Đương nhiên vẫn là câu chuyện vui vì cậu “quý tử” sắp đầy tháng. Vấn đề nảy sinh lại từ nhân vật quan trọng năm nay cập U 75. Vì là đích tôn nên ông nội như đang như đang bay lên mây xanh, niềm vui có lẽ gấp mấy lần vợ chồng anh nên việc đầy tháng, ông đã “quán triệt” cách đây vài tuần:
(HBĐT) - Tôi nhận ra mùa hạ về bắt đầu từ phố lác đác vài chục hoa loa kèn chớm nở. Những ngày đầu hạ, lang thang trên phố lòng thấy thật dễ chịu. Tôi khẽ nhìn những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên cành cây rồi khẽ đậu nhẹ xuống cánh hoa loa kèn tinh khôi, thanh khiết. Từng khoảnh khắc ấy luôn làm cho tôi có cảm giác phấn khích rồi tôi băng băng trên chú ngựa sắt quen thuộc, mặc gió mơn man lùa tóc rối tung, miệng lầm rầm một vài bản nhạc yêu thích. Phút giây ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc! Niềm hạnh phúc bình dị của khoảnh khắc giao mùa, chớm hạ!
(HBĐT) - Choang”, âm thanh chát chúa vang lên từ nhà bác NN giữa lúc nửa đêm khiến cả con phố mất ngủ. Kèm theo đó là tiếng bác trai: Tôi là tôi cấm. Tôi đã bỏ qua chuyện bà “nhổ” sổ tiết kiệm 20 triệu để mua mấy mã để làm “mem-bơ” (thành viên), nay sổ thứ 2 của tôi còn trên 10 triệu mà bà lại định ra rút nốt à. Bà xem, mấy tháng nay tôi khác gì thời “giai tân” không: Cơm nước bập bõm, bữa ăn, bữa nhịn. Bà thì đi suốt, hết họp hành đến hội thảo rồi đi tìm kiếm đối tác. Nhà thì dập dìu người quen, người lạ...
(HBĐT) - Nửa đêm, anh bạn học thời phổ thông gọi điện đến bất thường. Mất giấc, bực nhưng vẫn phải nghe. Có việc gì thế không biết? Cháy nhà, chết người à ? Không, hôm nay tình cờ gặp lại “lão” NN, lớp phó ở một đám hiếu của gia đình VIP. Đi đám hiếu mà nó ăn mặc như đi dạ hội ấy. Áo màu bắt mắt, kính màu sang trọng cùng đám dây chuyền nặng chình chịch. Sau một hồi dăm câu, ba điều, tôi và hắn mới hỏi thăm về nhau.