(HBĐT)- Có biết bao cách để mỗi người tiễn một năm cũ và đón mùa xuân về trong nhà. Xuân đang về, sức sống của thiên nhiên dường như tan chảy vào con người, khi những nhành nụ đàog phơi phới đơm nụ trổ hoa và lòng người cũng bắt đầu rạo rực. Mùa xuân đến là mùa của đất trời giao hòa, mùa của hy vọng và ước mơ, mùa của mùa màng no ấm và sum họp, mùa của sức sống mãnh liệt, mùa để cây lá đâm chồi nảy lộc, mùa của những mầm non xanh mơn mởn thoát khỏi lớp vỏ bọc xù xì để vươn vai đón chào những tia nắng ấm áp.

 Tết đến, xuân về cùng mùi khói bếp, mùi khói bánh chưng lan tỏa góc vườn. Một năm trôi qua hơn ba trăm ngày, dễ gì ta có những phút giây như thế này với gia đình? Ngồi bên bếp lửa canh nồi bánh chưng, vài cơn mưa phùn lây rây thấy lòng mình nhẹ nhàng, thảnh thơi, buông bỏ hết mọi ưu phiền, nhọc mệt suốt một năm lao động, suốt những ngày vì mưu sinh…Mùa xuân, dù đó là quy lut muôn thưở ca thi gian, là thiên nhiên, tri đt ban tng đi vi con người. Đón xuân ri tin xuân... Nhưng khúc nhc chào xuân, tình người do mùa xuân ban tng luôn ng tr trong tâm thc ca mi người. Xuân rón rén về mang theo muôn vàn tia nắng ấm áp rải rắc bên hiên, đượm lên ánh mắt nhòa lệ của bà mong các cháu về đông đủ trong bữa tất niên năm xưa. Ngõ trước ngõ sau, mẹ dọn dẹp gọn gàng để đón những bước chân con cái ở xa về. Xuân vỡ òa trên từng cái ôm run rẩy, những giọt nước mắt nhớ nhung thấm vào vai áo mẹ. Thoảng trong mùi nắng mới là mùi hương trầm mỏng manh quấn chặt vào nhau trên bàn thờ tổ tiên. Mùa Xuân có Tết. Và Tết thì luôn dệt nên những ký ức rất đẹp trong tim mỗi người, cho dù nghèo đói hay giàu sang. Để rồi khi đi qua tuổi thơ, mỗi lần Tết đến lòng lại bồi hồi nhớ những điều xưa cũ. Là những lần níu gấu áo mẹ đi trong phiên chợ Tết quê. Là những lũ trẻ chạy tung tăng trong chiều ba mươi khắp ngõ xóm. Là tấm áo mới mẹ mua cho bằng số tiền đôi gà bán vội. Đơn giản vậy thôi, mà lòng lúc nào cũng lâng lâng hạnh phúc. Trong lòng Xuân, Tết về như thể được yêu thương và ưu ái hơn. Khoảnh khắc bình dị thân thương ấy, bây giờ khó có thể tìm lại được.

 Nếu không có Tết, chắc mỗi người chúng ta lại mải mê quay cuồng với công việc, với mưu sinh thường nhật. Vậy mà mùa Xuân làm nên điều kỳ diệu ấy. Mùa Xuân làm cầu nối những cuộc đoàn viên gia đình đầm ấm. Khâu nối những ký ức mùa xuân tuyệt diệu. Trong thời khắc ngày cuối cùng năm cũ, những đứa con lại phụ giúp mẹ cha lặt vặt chuyện nhà, chuyện ngõ, quét dọn nhà giăng mắc đầy mạng nhện, thau rửa bộ ấm chén. Nhớ về những phút giây đó luôn muốn thời gian chầm chậm lại….Khi phút giao thừa vừa điểm, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn thay nhau gắn kết tình cảm bạn bè, người thân…. tin nhắn chúc mừng năm mới, mọi sự bình an. Những cuộc gọi nói chuyện chúc mừng điều tốt đẹp đầu năm…

 

                                 Bùi Thị Chiều

 

                           (Cao Dương-Lương Sơn)

Các tin khác


Mùa cải lại về...

(HBĐT) - Một sáng mùa đông, màn sương còn bảng lảng, trắng nhờ nhờ giăng mắc xiên qua những tia nắng vàng tươi, tôi bỗng thấy mình như bé lại, thành cô công chúa nhỏ mang hài đi giữa triền hoa cải vàng rực. Lại thêm một mùa cải, thêm những xuyến xao, bâng khuâng trong lòng của những kẻ xa quê…

Nỗi niềm tháng mười hai

(HBĐT) - Tháng mười hai mang theo hơi lạnh luồn qua khe cửa, khẽ đánh thức nỗi nhớ trong tim những người xa quê. Làn mưa rơi lấm tấm, gốc bàng già chơ vơ khẳng khiu, lặng lẽ trút những chiếc lá cuối cùng, làm lòng ta sao hoang hoải, mông lung đến lạ.

Lạc vào miền cổ tích

(HBĐT) - Giữa dòng đời bộn bề lo toan, những lúc thấy bước chân mình mỏi mệt, tôi chỉ muốn lạc vào miền ký ức tuổi thơ yên bình. Ở đó có bóng mẹ hao gầy, ngồi dưới ngọn đèn dầu hiu hắt, mẹ ân cần kể cho con gái nghe những câu chuyện cổ tích xa xưa. Cả một miền cổ tích bao la nơi lòng mẹ, là khoảng trời ngọt ngào dung dưỡng tâm hồn thơ ấu, để giờ đây lòng tôi lại đau đáu trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Những đóa hoa không tàn

(HBĐT) - Cứ đến độ này, anh H. lại thấy mẹ - một bà giáo già về hưu thật vui, sôi nổi hơn dạo trước. Người già hay sống bằng hoài niệm hay sao ấy… Ngăn kệ của bà cơ man là thư, bưu thiếp, hoa khô ép của các thế hệ học trò… được sắp xếp lại. Có lần nắng to, bà mang những kỷ vật ẩm mốc lên tầng thượng hong nắng. Sợ gió thổi bay, bà ngồi ở hiên che, chờ hàng tiếng đồng hồ… Bao lần cả nhà được mẹ khoe, kể về những học trò, những câu chuyện cũ… Nhiều đến nỗi, bố anh, người đàn ông ít nói nhất nhà phải gàn: "Bà để các con, các cháu nghỉ ngơi tý đi…”. Anh lại phải can để nghe hết các câu chuyện của mẹ. Tuổi già mà…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục