Vẫn không thể quên lần đầu lên Hà Giang, được các chiến sỹ đồn biên phòng Thanh Thủy đưa lên cao điểm 468 để dâng hương hoa. Ban trưa, nắng vàng rực, mây trắng bay ngang trời, những cánh rừng vùng biên như xanh hơn khiến lòng bình yên đến lạ. Dường như nơi này chưa từng có những trận đấu pháo, trận chiến ác liệt. Thật hạnh phúc và cũng thật cảm kích khi được nghe, được chia sẻ cuộc sống, công việc của chiến sỹ biên phòng hôm nay. Bức ảnh chụp cùng các anh bên dòng suối Nà La - thượng nguồn sông Lô vẫn lấp lánh và lung linh những hoài niệm. Rồi có lần được đến và ngắm cột cờ Lũng Cú - Đồng Văn... Trong nắng gió biên thùy, lá cờ Tổ quốc tung bay bỗng trào dâng những xúc động không nói thành lời. Hình ảnh các chiến sỹ biên phòng đi tuần tra cùng các chiến sỹ dân quân vùng biên, nghe đâu đó câu ca "Chiều biên giới” (thơ Lò Ngân Sủn, nhạc Trần Chung) do chính các chiến sỹ Đoàn nghệ thuật Ngôi sao xanh (Bộ đội Biên phòng) hát thấy biên giới, thấy các chiến sỹ thật gần gũi, thật thân thương với những niềm tin bất diệt. Bao người đã từng ngân nga theo: "Chiều biên giới em ơi/ Có nơi nào xanh hơn/ Như chồi non cỏ biếc/ Như rừng cây của lá/ Như tình yêu đôi ta/ Chiều biên giới em ơi/ Có nơi nào cao hơn/ Như đầu sông đầu suối/ Như đầu mây đầu gió/ Như trời quê biên cương…”. Để rồi mỗi dịp nhớ về các vùng đất miền biên viễn từng đến, từng qua… từng câu thơ, câu hát lại vang lên trong lòng với sắc hoa đào, hoa mận, hoa tam giác mạch mênh mang, bất tận…
Làm sao có thể quên hình ảnh lần đầu được đến thượng nguồn sông Hồng, gắn với đồn biên phòng và cột cờ Lũng Pô (Lào Cai), cột mốc 92 - "nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt”. Những năm 70 - 80 của thế kỷ trước, khi biên giới không bình yên, những vần thơ của nhà thơ Dương Soái, phóng viên Đài PT-TH Hoàng Liên Sơn được thai nghén từ vùng biên này: "Anh ở Lào Cai/ Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt/ Tháng hai, mùa này con nước/ Lắng phù sa in bóng đôi bờ”. Từ bài thơ "Gửi em ở cuối sông Hồng”, nhạc sỹ Thuận Yến đã chắp cánh cho bài thơ hay thành một bài hát cùng tên nổi tiếng, đi cùng năm tháng… Để mỗi khi được các chiến sỹ, hay người mẹ, người chị cất tiếng hát, không ai nghĩ về một địa danh cụ thể mà thiêng liêng coi đó như biểu tượng chung cho cả đất đai, cây cỏ, núi đồi, con người và cuộc sống của bất cứ vùng biên cương nào của Tổ quốc. Cũng chính tình yêu đó mà có một niềm tự hào nho nhỏ rằng, dù không đi được nhiều nơi thuộc tỉnh biên giới phía Bắc nhưng cũng từng được chạm các cột mốc biên giới Tổ quốc ở nhiều miền biên viễn như: cột mốc 1369 (2) Móng Cái (Quảng Ninh), cột mốc 66 (2) Ma Lù Thàng, Phong Thổ (Lai Châu), Tây Trang (Điện Biên), cột mốc 1116 cửa khẩu Hữu Nghị (Lạng Sơn), cột mốc 261 (2) cửa khẩu Thanh Thủy, Vị Xuyên (Hà Giang)… Từ những kỷ niệm nho nhỏ đó đã hun đúc trong lòng và nuôi dưỡng tình yêu lớn dần theo năm tháng về những miền đất, con người trên các vùng biên của Tổ quốc. Để mỗi lần nghĩ về những vùng biên từng qua càng thấy thấm thía, cùng nỗi trân quý về sự hy sinh cống hiến của bao thế hệ người con đất Việt vì hạnh phúc và bình yên cuộc sống hôm nay…