(HBĐT) - Cuối tháng 2, người bạn đồng nghiệp ở Hà Nội có lời mời hấp dẫn: "Có lên biên giới Hà Giang một chuyến không, sắp ngày truyền thống Bộ đội Biên phòng 3/3 đấy”. Ra Tết, không khí xuân sắc còn tràn ngập mọi nẻo đường mà được đi về miền biên viễn còn gì thú vị bằng. Nhưng không phải cứ thích đều có thể lên đường. Dẫu không thể lên đúng dịp này, nhưng với Bộ đội Biên phòng, người dân vùng biên và biên giới đâu phải chưa từng đến, từng gặp. Ký ức đó luôn sống trong lòng, tươi mới và có sức sống mạnh mẽ…

Vẫn không thể quên lần đầu lên Hà Giang, được các chiến sỹ đồn biên phòng Thanh Thủy đưa lên cao điểm 468 để dâng hương hoa. Ban trưa, nắng vàng rực, mây trắng bay ngang trời, những cánh rừng vùng biên như xanh hơn khiến lòng bình yên đến lạ. Dường như nơi này chưa từng có những trận đấu pháo, trận chiến ác liệt. Thật hạnh phúc và cũng thật cảm kích khi được nghe, được chia sẻ cuộc sống, công việc của chiến sỹ biên phòng hôm nay. Bức ảnh chụp cùng các anh bên dòng suối Nà La - thượng nguồn sông Lô vẫn lấp lánh và lung linh những hoài niệm. Rồi có lần được đến và ngắm cột cờ Lũng Cú - Đồng Văn... Trong nắng gió biên thùy, lá cờ Tổ quốc tung bay bỗng trào dâng những xúc động không nói thành lời. Hình ảnh các chiến sỹ biên phòng đi tuần tra cùng các chiến sỹ dân quân vùng biên, nghe đâu đó câu ca "Chiều biên giới” (thơ Lò Ngân Sủn, nhạc Trần Chung) do chính các chiến sỹ Đoàn nghệ thuật Ngôi sao xanh (Bộ đội Biên phòng) hát thấy biên giới, thấy các chiến sỹ thật gần gũi, thật thân thương với những niềm tin bất diệt. Bao người đã từng ngân nga theo: "Chiều biên giới em ơi/ Có nơi nào xanh hơn/ Như chồi non cỏ biếc/ Như rừng cây của lá/ Như tình yêu đôi ta/ Chiều biên giới em ơi/ Có nơi nào cao hơn/ Như đầu sông đầu suối/ Như đầu mây đầu gió/ Như trời quê biên cương…”. Để rồi mỗi dịp nhớ về các vùng đất miền biên viễn từng đến, từng qua… từng câu thơ, câu hát lại vang lên trong lòng với sắc hoa đào, hoa mận, hoa tam giác mạch mênh mang, bất tận…

Làm sao có thể quên hình ảnh lần đầu được đến thượng nguồn sông Hồng, gắn với đồn biên phòng và cột cờ Lũng Pô (Lào Cai), cột mốc 92 - "nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt”. Những năm 70 - 80 của thế kỷ trước, khi biên giới không bình yên, những vần thơ của nhà thơ Dương Soái, phóng viên Đài PT-TH Hoàng Liên Sơn được thai nghén từ vùng biên này: "Anh ở Lào Cai/ Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt/ Tháng hai, mùa này con nước/ Lắng phù sa in bóng đôi bờ”. Từ bài thơ "Gửi em ở cuối sông Hồng”, nhạc sỹ Thuận Yến đã chắp cánh cho bài thơ hay thành một bài hát cùng tên nổi tiếng, đi cùng năm tháng… Để mỗi khi được các chiến sỹ, hay người mẹ, người chị cất tiếng hát, không ai nghĩ về một địa danh cụ thể mà thiêng liêng coi đó như biểu tượng chung cho cả đất đai, cây cỏ, núi đồi, con người và cuộc sống của bất cứ vùng biên cương nào của Tổ quốc. Cũng chính tình yêu đó mà có một niềm tự hào nho nhỏ rằng, dù không đi được nhiều nơi thuộc tỉnh biên giới phía Bắc nhưng cũng từng được chạm các cột mốc biên giới Tổ quốc ở nhiều miền biên viễn như: cột mốc 1369 (2) Móng Cái (Quảng Ninh), cột mốc 66 (2) Ma Lù Thàng, Phong Thổ (Lai Châu), Tây Trang (Điện Biên), cột mốc 1116 cửa khẩu Hữu Nghị (Lạng Sơn), cột mốc 261 (2) cửa khẩu Thanh Thủy, Vị Xuyên (Hà Giang)… Từ những kỷ niệm nho nhỏ đó đã hun đúc trong lòng và nuôi dưỡng tình yêu lớn dần theo năm tháng về những miền đất, con người trên các vùng biên của Tổ quốc. Để mỗi lần nghĩ về những vùng biên từng qua càng thấy thấm thía, cùng nỗi trân quý về sự hy sinh cống hiến của bao thế hệ người con đất Việt vì hạnh phúc và bình yên cuộc sống hôm nay…


Tản văn của Bùi Huy

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục