(HBĐT) - Từ xưa đến nay, phố gầm cầu vẫn được coi là tụ điểm buôn bán ma tuý và dùng hàng trắng. Năm ấy, xóm gầm cầu có hơn 30 nóc nhà đều nể Tư "râu” nhất. Gã là người duy nhất không nghiện ngập, không đánh lộn và rất ít nói, đến cả cái trò ở truồng tắm sông như những gã đàn ông ở đây Tư "râu” cũng khước từ. Hàng ngày, gã sống nhờ vào nghề bơm vá, sửa xe. Ai hỏi thì nói, chẳng gây thù, chuốc oán hay nhìn đểu ai. Nhưng có điều chẳng bao giờ thấy có con nghiện nào dám chôm chỉa đồ đạc của gã.

 

Từ ngày bên kia sông có nhà máy mọc lên, dân xóm gầm cầu cũng háo hức với phong trào dịch vụ ăn theo nhưng chưa biết bắt đầu thế nào. Tư "râu” là người đi trước, gã sửa lại gian bên, có vệ sinh khép kín, bắn tôn, ốp trần nhìn khá sáng sủa. Nhưng đã   hơn 2 tháng chẳng thấy "ma” nào dám dọn đến. Người ta bảo, có ngủ bờ ngủ bụi còn hơn mò sang cái khu gớm ghiếc này.

Một sớm, Tư "râu” còn chưa tỉnh giấc đã có người hỏi nhà trọ của gã. Nhìn người muốn thuê là một cô gái dáng vẻ đen đúa, đồ đạc lỉnh kỉnh biết là dân từ quê ra, Tư "râu” vừa dụi mắt vừa nói:

- Đấy, phòng có thế, không điều hòa, nóng lạnh, mạng mẽo gì, điện nước dùng bao nhiêu thì trả. 

Nói vậy chứ gã thừa biết, đi thêm mấy mét nữa mà nhìn đám kim tiêm dưới bờ kênh thì có mà chạy bán mạng. Ấy vậy mà chiều muộn hôm ấy, khi    nhá nhem mặt người cô gái ấy quay lại với lỉnh kỉnh đồ đạc, toàn thứ cũ kỹ, bụi bặm

- Cháu hỏi bên kia toàn 2 triệu, triệu rưỡi. Khó khăn lắm mới phải sang đây chứ xóm này ẩm thấp lắm, mà chú bớt cho cháu được không chú?

- Triệu bạc giờ làm được gì, các cô nay mai ấm chỗ lại dắt trai về, đánh đấm nhau rách việc.

- Ơ, chú này hay nhỉ, sao chú lại nói cháu thế, không phải ai cũng sống như chú nói. Thuận mua vừa bán, không cho thuê thì thôi…

Nghĩ thế nào, nhìn cái dáng khổ sở của cô khi đạp nổ cái xe wave alpha chết đề, Tư "râu” gọi lại đưa chìa khóa phòng. Từ hôm ấy, ngày ngày gã lại bị tra tấn bởi thứ mùi xào nấu đến khó chịu. Trong xóm có đứa bảo gã dại gái, không biết sơ múi gì không mà tham 1 triệu bạc. Huấn đi qua tặc lưỡi bảo: Có người mở hàng là tốt rồi, cái gì mới chả khó. Mà biết đâu lại có cô muốn sang ở trọ cả đời với ông chủ.
Từ hôm về đây ở, Mùi thấy ông chủ nhà có cái gì đó tồi tội. Một hôm đi làm ca về, Mùi nghe thấy một ông khách sửa xe đá đểu:

- Tư này, tao nghe bảo cái "khoản ấy” của mày cũng "hưu” từ lâu rồi phải không?

Tư "râu” chẳng thèm vội vã, đưa bàn tay cáu bẩn dầu mỡ với điếu thuốc  đang cháy dở rít một hơi thật dài rồi lườm ông khách. 

- Nói ít thôi, đến đây thì đi vào giữa đường, ở đây khối thứ đâm cho ông thủng đấy.

Thấy thế, ông khách nhanh chóng trả tiền rồi chuồn thẳng nhưng qua khe cửa Mùi thấy Tư "râu” khẽ nhếch mép cười. Nụ cười đó làm cô không khỏi  băn khoăn.

Một đêm mưa không ngớt, Mùi vừa làm ca về đến xóm đã thấy tiếng người trong xóm nháo nhác. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có người nói như hét vào mặt cô:

- Muốn chết hay sao mà còn đứng đây? Nước sông dâng lên cao lắm rồi.

Mùi vội vã quay xe chạy lên mặt đê, thấy mọi người trong xóm đã chen chúc trong các hàng quán bên đường. Năm nay nước sông lên dữ quá, người ta bảo 30 năm mới có một lần như thế này. Lúc này mọi người mới để ý không thấy Tư "râu” đâu. Anh cảnh sát khu vực, ông tổ trưởng dân phố gọi điện không thấy gã bắt máy. Có người bảo đêm hôm gã hay uống rượu, sợ say xỉn khéo lại chẳng biết đường chạy.

Chiều hôm ấy Tư "râu” thất thểu trở về. Gã bảo từ chiều mải đi nhậu với đám bạn trên thị trấn mà say xỉn. Thế nhưng có cái gì đó khiến Mùi phải suy nghĩ, từ những sự biến mất trùng hợp của gã vào cái đêm cô đi làm, từ lối sống lập dị không vợ con, không giao du với ai nhưng lại có "bạn bè trên thị trấn”. 

Hôm ấy, người ta thấy cảnh sát đến đưa Tư "râu” đi trong sự ngỡ ngàng của người dân xóm gầm cầu. Mấy hôm sau thấy báo chí đưa hình ảnh một người đàn ông trốn truy nã nhiều năm, sau khi thay tên, đổi họ đã trở lại buôn bán và tàng trữ ma tuý dưới vỏ bọc hiền lành, ít nói. Nhưng điều đặc biệt nhất, trong số các chiến sỹ công an dẫn giải tên tội phạm tên Tư "râu” có cả cô công nhân tên Mùi. Suốt bao ngày qua, cô đã phải "nằm gai nếm mật” từ việc học việc ở xưởng may cho đến khi tìm ra manh mối của vụ án mấy chục năm trước. 

Cùng với các trinh sát, Mùi được chỉ huy giao nhiệm vụ giả làm công nhân nằm vùng xác minh một người đàn ông cô nhận dạng có những nét tương đồng với tên tội phạm truy nã Lê Văn Cừ. Ngay từ hôm đầu đến đây, cô đã phát hiện ra vết thẹo sau gáy được gã che đậy bằng mái tóc dài. Lợi dụng nghề sửa chữa xe luôn cáu bẩn dầu mỡ, Cừ không để lại dấu vân tay nào trên những vật dụng hàng ngày. Nhưng có một điều mà người ta thắc mắc: tại sao hắn không chọn một nơi bình yên hơn mà lại chọn cái xóm gầm cầu luôn bị cơ quan chức năng để mắt tới này?

Một sáng mùa xuân, xóm gầm cầu giờ đã khang trang hơn với đèn chiếu sáng, đường được trải nhựa phẳng phiu. Thanh niên ở đây đa phần đều trở thành công nhân của khu công nghiệp bên kia sông. Người ta thấy một cô gái lặng lẽ dắt theo bà cụ tóc đã bạc, đôi mắt mờ đục. Bà cụ xúc động khi mở cửa bước vào căn nhà của Tư "râu”. Suốt những năm tháng ở bên kia sông, bà cứ ngỡ rằng đứa con duy nhất của mình đã biệt vô âm tín. Bằng thủ đoạn tinh vi, Lê Văn Cừ không đi đâu xa mà trốn ngay bờ bên kia con sông quê.

Bất chợt bà cúi xuống và thấy cái mặt dây chuyền có hình Phật Quan âm bà đã mua cho Cừ được nhét ở đáy tủ. Thì ra hắn không quên những gì bà dạy nhưng chưa bao giờ nhận ra và thức tỉnh. Mùi lặng lẽ đến bên bà, lấy khăn lau những giọt nước mắt cho người đàn bà bất hạnh đó. 

Giờ đây, cô chính là người luôn an ủi, động viên bà trong những lúc vui buồn cho đến ngày Lê Văn Cừ chấp hành xong án phạt tù để trở về hoàn lương…

Truyện ngắn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Những miền biên viễn không xa

(HBĐT) - Cuối tháng 2, người bạn đồng nghiệp ở Hà Nội có lời mời hấp dẫn: "Có lên biên giới Hà Giang một chuyến không, sắp ngày truyền thống Bộ đội Biên phòng 3/3 đấy”. Ra Tết, không khí xuân sắc còn tràn ngập mọi nẻo đường mà được đi về miền biên viễn còn gì thú vị bằng. Nhưng không phải cứ thích đều có thể lên đường. Dẫu không thể lên đúng dịp này, nhưng với Bộ đội Biên phòng, người dân vùng biên và biên giới đâu phải chưa từng đến, từng gặp. Ký ức đó luôn sống trong lòng, tươi mới và có sức sống mạnh mẽ…

“Tiết kiệm” chi phí

(HBĐT) - Nắm bắt được nhu cầu về vật liệu xây dựng ở vùng “rừng xanh, núi đỏ”, chàng tiều phu đã quyết định đầu tư xây dựng mỏ đá cung cấp cho các công trình trên địa bàn.

“Giọt hồng” phiêu du

(HBĐT) - Nghe tiếng va chạm của đồ dùng kim loại rồi tiếng trao đổi lào xào bên tai, Hạnh từ từ mở mắt. Một lần, 2 lần, 3 lần, rồi 4 lần Hạnh cố nhướng đôi mi dấp dính để mở to đôi mắt. Rướn cung mày để nhìn thẳng, Hạnh thấy bức trần nhà lạnh lẽo.

Những bông hoa ngày thường

(HBĐT) - Tháng giêng, tháng hai…thiên nhiên chiều lòng người. Đủ chút lạnh, đủ chút ấm áp vừa phải để mọi người thăm thú nơi này nơi nọ, cũng như bắt tay vào những công việc của năm mới bằng tâm thế rộn ràng, thư thái. Sáng nay, vào một ngày mưa bụi nhè nhẹ giăng man mác bến sông, hàng cây phố xá… người phụ nữ phố bên bắt đầu trồng mới những khóm hoa đầu năm bên vườn nhà. Mảnh vườn nhỏ xinh, dưới bàn tay khéo léo cũng như bằng niềm yêu thích hoa lá cây cỏ, vườn được dệt nên bằng nhiều màu sắc của các loại hoa xuân, quả xuân. Thật khéo chăm những bình quất từ những năm trước ra quả đúng dịp này, rồi xếp tạo hình thật bắt mắt ở ngay lối đi lại…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục