Đang xử lý ít việc gia đình, chị M bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại liên hồi. Bà chị gái gọi gì mà có vẻ hối thúc. Giọng hổn hển, tiếng chị đứt quãng: "Có việc quan trọng… Dì ở nhà không… Chị sang…”. Hai con phố liền kề nên chỉ 10 phút sau, chị có mặt. Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh tia nhìn như nắng ấm ngày đông. Chắc có việc gì vui rồi? Lại mua được bộ đồ nào trên mạng vừa đẹp, rẻ vậy? Hay lại được anh rể tặng cho thỏi son "xịn”, cùng chuyến đi đình, chùa huyện bên?. Bà chị nhà này, tuổi sồn sồn mà con tung tẩy lắm cơ. Điện thoại, zalo, facebook nhoay nhoáy; mua bán hàng online thành thần. Bạn xa, bạn gần cứ gọi là tưng bừng…

Lao vào nhà, câu đầu tiên chị nói: "Đừng nói ai biết nhé, nhất là "ông ấy”… Món quà này xịn lắm, bạn chị "ở bển” gửi cho hôm qua. Đây tin nhắn trên trên messeger: "Vì tình bạn của chúng ta đã được vun đắp suốt một năm qua, nên tôi xin gửi bạn một món quà”. Ôi trời, "ông tây” này viết tiếng Việt rõ quá. Nghe nói từng đến Việt Nam mấy lần... À bạn facebook của chị nhà mình. Nhìn ảnh có vẻ đạo mạo, trí thức. Nghe chị nói "anh ở bển” là giáo sư, tiến sĩ gì ở Pháp cơ. Yêu món ăn Việt Nam lắm. Vì biết chị "mù” ngoại ngữ nên "anh ấy” nhắn toàn bằng tiếng Việt. Lại có lần anh còn nói mong được đưa chị du thuyền trên dòng sông Xen thơ mộng, lên tháp Ep-phen ngắm Pa-ri hoa lệ… Thảo nào cứ thấy chị lén lút nhắn nhắn, gửi gửi. Vấn đề chính đây này, anh bạn ngoại quốc chuyển cho chị một đường link, bảo chị kích hoạt và nhắn cho "anh ấy” các thông tin cá nhân (số điện thoại, ngày tháng năm sinh, số CCCD, số tài khoản…” để làm các thủ tục chuyển quà. Theo như chị nói, món quà gồm đồng hồ ngoại, mỹ phẩm, thời trang cao cấp lên đến mấy ngàn đô…

Nói về việc đấy mà chị dặn liên hồi: "Bí mật nhé, không được nói với ai. Họ nói không được cho người khác biết”. Hôm qua, có cuộc điện thoại đến nói là bộ phận chức năng, bảo nếu chị muốn nhận quà này cần gửi "chút” lệ phí để họ làm thủ tục. Là bao nhiêu? Họ nói tầm 20 triệu đồng… Chị nghĩ, họ nhiệt tình thế, mình tiếc gì số tiền đấy. So với giá trị tiền món quà, lệ phí chỉ là "muối bỏ biển”…

Nghe nỗi háo hức của bà chị, chị M không giữ nổi bình tĩnh, nói váng lên: "Trời ơi, thời buổi này sao lại còn tin mấy chuyện tin nhắn, gửi quà trên zalo, facebook nữa…Chị tỉnh lại đi. Lừa đảo đấy. Chị suốt ngày ôm điện thoại mà không chịu đọc báo gì cả. Họ bị lừa đầy ra đấy, Công an cảnh báo suốt… Muôn kiểu lừa qua mạng xã hội”.

Đúng là khi đã tin thì không ai có thể lay chuyển nổi. Bà chị ngúng nguẩy: "Kệ chị… Làm sao có thể sai được. Địa chỉ, số điện thoại, có lần còn được gọi video trò chuyện mấy phút…Thấy mặt. Họ đàng hoàng. Mình không thể xúc phạm họ như vậy…”.

Buổi chiều, chị M định bụng sang "tố” với anh rể để dẹp vụ nhận quà, thì lại có tiếng điện thoại. Ai thế? "Dì ơi, chị đây…”. Sao lại có tiếng thút thít, giọng điệu thì không lanh lảnh, rộn ràng nữa. Chị mất toi 10 triệu đồng rồi…Sao? Sao? Từ nhà dì về, "bọn nó” lại gọi điện thoại hối chuyển 20 triệu làm thủ tục. Chị kêu không đủ số đó, thì chúng nó bảo có bao nhiêu thì chuyển trước làm thủ tục, không họ phải chuyển trở lại. Thế là chỉ "lẩy” tạm 10 triệu… Giờ thì gọi điện thoại chỉ thấy tò tí te.

Chị M vội chạy sang. Bà chị giờ mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt trộn lẫn son phấn. Vỗ về, an ủi chán mà vẫn hức hức. Nói mãi rồi mà không nghe. Chị mất thế là còn ít đấy. Nhiều người còn mất hàng trăm triệu cơ. Chị nên vào mạng nhờ "giáo sư” google tìm cho, biết bao bài báo với bao tình huống lừa đảo đã diễn ra.

Lúc chị M về, bà chị níu taylí nhí: "Đừng kể với ông ấy và bọn trẻ nhé. Ngượng lắm. Chắc bọn họ sẽ cười mãi”. Đúng rồi, nếu chị không tỉnh đòn, còn bị lừa nhiều. Chẳng biết đã chừa chưa…


Bùi Huy


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục