(HBĐT) - Học xong đại học, Thành làm việc và có vợ ở lại thành phố. Đêm nắm nghĩ thương mẹ ở quê bao năm khó nhọc, bản thân anh chẳng chăm sóc được ngày nào. Bốt mất sớm, nhà có 3 anh em, anh cả ở quê, em gái lấy chồng làng bên dạy học trường làng. Tuổi đã cao, mẹ nghĩ tuổi già như chuối chín cây nên bàn với các con chia tài sản, một mảnh vườn mấy sào, ba gian nhà cấp 4. Làm thủ tục cho gọn nhẹ để khi đau yếu có về theo tổ tiên cũng thanh thản.
Hôm làm thủ tục chia tài sản, anh cả và Thành bàn bạc với mẹ thống nhất, nhiều ít cũng là lộc của cha mẹ cứ chia đều cả 3 anh em, trai cũng như gái. Phần chia cho Thành, anh nói:
- Phần của em, em nhường anh cả để lo chăm sóc mẹ lúc tuổi già và cũng là nơi chúng em đi về hương khói, còn phần em gái tùy em sử dụng. Thây anh em hòa thuận, biết ăn ở, mẹ vui lắm. Vừa rồi, ngày giỗ bố, vợ chồng Thành về quê đưa ít tiền lo giỗ bố và thuốc thang cho mẹ. Mẹ anh cầm tay Thành nắn bót nào là dạo này không mập, hơi gầy. Lúc giỗ bố xong, mẹ anh dắt tay anh ra sau nhà, bất ngờ lấy trong lưng quần ra một túi vải nhỏ xíu nhét vào túi anh, rồi nói:
- Thằng cháu nội của bà, thằng Lập đi học không về được, bà gửi tí tiền về mua quà cho cháu.
Anh Thành lớn giọng nói:
- Mẹ già rồi, tiền đâu mà cho cháu, vợ chồng con không biếu mẹ thì thôi, con không nhận đâu.
Mẹ anh cứ nhỏ to, nài nỉ:
- Có chút ít thôi con à, tiền này là tiền mẹ dành dụm bán hoa quả trong vườn. Con cầm về cho cháu nó vui, con nhớ nói với cháu tiền bà nội gửi.
Thấy ánh mắt mẹ thiết tha quá, thật lòng, anh không nỡ.
Trở về nhà, vợ chồng Thành mở túi ra xem chỉ có 58.000 đồng được xếp cẩn thận nhưng toàn là tiền 500 đồng và 1.000 đồng.
Cầm đồng tiền quá quý báu của bà nội, lâu nay chắt chiu để dành cho cháu ở xa, cổ anh Thành cứ nghẹn lại, nước mắt rưng rưng. Thương mẹ quá chừng.
Văn Song (T.T.V)