(HBĐT) - Vừa vào phòng, bà phó phòng giật nảy mình khi thấy cô nhân viên mới đang gục đầu xuống bàn thút thít khóc. Gớm, sáng ra đã có chuyện gì thế. Người yêu mắng hả? Bà chủ động trò chuyện. Nức nở một hồi, lẫn trong tiếng nấc, bà hiểu đầu đuôi câu chuyện. Quẳng điện thoại xuống bàn, bà chạy vụt ra hành lang ngó ngược, ngó xuôi. Giời ạ, bé cái mồm thôi, may ở ngoài không có ai. Cái bà mà cháu kể mặc bộ váy đỏ là "phu nhân" bác ấy đấy…


Hú vía chưa? Sáng nay trời đẹp quá. Nắng thì vàng ruộm chan hòa sân công ty, cô nhân viên vừa lên cầu thang với bước nhún nhẩy, vừa hát khẽ một bài hát về mùa thu. Thì bỗng... Có một bác gái từ trên tầng cũng đi xuống. Bộ váy dài đỏ rực tha thướt, làn da trắng trang điểm hơi kỹ. Mái tóc uốn lượn, tôm xù có vẻ không hợp với tuổi này. Cô đang định lý nhí chào thì "bác gái" đã hất hàm:

- Này cô gái, cô có biết tôi là ai không? Thấy người lớn cứ hếch mắt lên. Có thấy ông ấy đâu không? Cả đêm hôm qua họp hành hay ở đâu mà chẳng thấy mặt…

Cô gái trẻ đờ người vì bất ngờ phải hứng một trận mưa ngôn từ nặng trịch. Cô ấp úng:

- Dạ, thế bác là ai vậy?… "Ông ấy" là ông nào ạ?… Cháu mới… mới…

- Thế cô biết tôi là ai không? Đúng là chả biết trên biết dưới gì cả. Cả công ty này ai còn lạ gì tôi, thế mà cô cứ im thin thít như hến vậy.

Nói rồi bác ấy đùng đùng bước xuống cầu thang. Để lại phía sau mùi nước hoa ngào ngạt cùng gương mặt tái dại của cô gái trẻ...

Nghe cô gái "tường thuật” mà chính bà phó phòng cũng thấy run run, mãi rồi bà ấy mới thì thào: "Bác gái ấy là vợ của bác giám đốc công ty mình đấy. Khiếp lắm". Ối, thế có việc gì không chị, em sợ lắm. Sao ngày mới trời xanh, mây trắng đẹp thế mà em "đen" thế, liệu có sao không? Em sợ lắm...

Đúng là đời, trăm người, trăm kiểu. Cả công ty này ai còn lạ gì "bác gái” ấy, luôn tạo cho mọi người thấy đấy là một thủ lĩnh thứ 2 ở đây. Thế mới lạ. Chẳng có điểm dừng gì cả. Việc gia đình bác ấy thế nào, về nhà mà thể hiện, chứ cứ vào đến đây là "bóc phốt” và "bẻ hành, bẻ tỏi" với chồng trước mặt anh em. Ngại quá cơ. Mà "bác trai” đâu có kém cỏi gì mà cứ cho ý kiến này nọ. Bác ấy hiền, chứ người khác thì còn lâu. Nhưng gì cũng có cơ duyên của nó. Chả dưng mà thế. Dù thế nào cũng chỉ khổ bác ấy thôi, mỗi lần thấy bác gái xuất hiện là khuôn mặt bác ấy đỏ bừng, rồi đen sạm dù không một lời ca thán. Mà tần suất vào thăm bác trai quá dày nên đương nhiên, cả công ty đều biết mặt, biết tên, quen cả giọng nói, khẩu khí đanh thép.

Thế nên, chỉ cần bác gái xuất hiện là mọi người dạt đi ngay, chả dám đối mặt, tiếp lời. Dành nguyên cả một không gian (ví dụ chỗ phòng họp nội bộ, hay căng tin công ty...) để 2 bác trao đổi, trò chuyện. Không thì bác ấy giận bác trai, nổi đóa giận lây thì có mà... Chưa kể: này, chị đang thích ăn đầu con cá hồi, em lấy xe anh xuống "Big C” mua và chế biến giúp chị nhé”! (mà chỗ ấy cách chỗ này 80 km chứ ít đâu). Hoặc: "Chị hợp với váy mua ở "bển”. Nghe nói em sắp sang thăm con du học, mua giúp chị nhé... Về chị đưa kinh phí...”. Hay: "Chỗ spa kia mới mở hay lắm, em đưa chị đến để tiếp cận nhé”. Đại loại thế. Nhưng giờ biết làm sao. Chỉ mong bác "Đi-rêc-tờ” nhà mình đủ kiên nhẫn và vững vàng bước tiếp hành trình cùng với "bác gái” ngày càng rực rỡ với các bộ cánh nhiều màu vậy. Chứ mọi người ở đây (như cô nhân viên nọ)... hãi lắm!.


Bùi Huy


Các tin khác


Cỏ dại nở hoa

Truyện ngắn của Bùi Việt Phương

(HBĐT)-Loay hoay mãi chúng tôi cũng tìm được chỗ đỗ xe. Con đường đổ bê tông dày và phẳng, bánh xe chạy nghe êm tai nên xe cộ đi lại khá đông, phải cố tạt vào mép đường cho gọn. Tôi quay sang hỏi chàng trai trẻ cầm lái: "Cậu có đoán ra chỗ nền nhà mình ngày xưa không?”. Tất nhiên là không rồi, cái lắc đầu và nụ cười. Mấy mươi năm mọi thứ đều thay đổi, chỉ có hương lúa đồng vẫn thơm. Giờ ai có thể hình dung được, nơi đây từng là con đường đất lầy lội từng bước chân trâu, chân học trò nhưng ấm áp bởi luôn nhìn sang bên kia cánh đồng mà tự nhủ. Cố lên đoạn đường nữa thôi, bên kia là nhà thầy.

Thanh lý tang vật


(HBĐT)- Cho là Phò mã Thạch vốn là chàng tiều phu mộc mạc, chất phác chắc hẳn sẽ quý rừng, yêu muông thú, nên vua cha đã ban hành quyết định cho chàng rể quý về làm Hạt trưởng Hạt kiểm lâm ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” với hy vọng lệnh đóng cửa rừng tự nhiên của triều đình sẽ được thực thi nghiêm túc.

Những cây bàng ở Côn Đảo

Tản văn của Bùi Huy
(HBĐT) - Côn Đảo (Bà Rịa - Vũng Tàu) - mảnh đất lịch sử, văn hóa. Côn Đảo đẹp vì biển và rừng cùng những con người thân thiện, hài hòa như thiên nhiên nơi đây. Nhưng nhiều du khách khi đến còn bất ngờ thêm vì Côn Đảo còn có những cây bàng mang trong mình bao dấu tích lịch sử, như một nhân chứng của đảo qua những biến cố thời gian…

Thu phố

(HBĐT)-Hai năm rồi mới lại xuống phố và cũng lâu rồi không đến nơi này. Không phải là không nhớ, không lưu luyến khung trời ấy, nhưng với anh, cảm giác giống như đó là của để dành, là báu vật, nên không dám chạm đến. Bởi chạm đến, sẽ phải gặp lại bao điều đáng trân trọng, từng da diết chảy trong huyết quản. Vả lại, phần ký ức ngọt ngào ấy đâu phải riêng anh nắm giữ. Còn bạn bè, còn bao nhân chứng của một phần đời thanh xuân ấy nữa chứ. Nhưng lần này… Sau bao biến cố cuộc đời. Anh đã trở lại…

Một thoáng với thu Hà Nội

(HBĐT) - Chắc lâu không thấy về Hà Nội, đám bạn cũ đánh tiếng trên mạng xã hội: Có về gặp gỡ thu Hà Nội cùng lớp ở Hồ Tây không? Về Hà Nội vào thu ư? Năm nào cũng vậy, cuộc gặp gỡ với mùa thu kinh kỳ có khác dư vị? Một chút nôn nao khi cảm nhận từ xa làn gió heo may nhè nhẹ trên đường Thanh Niên năm nào? Mùa thu Hà Nội như một "cố nhân” len lỏi tâm tư và gợi nhớ…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục