(HBĐT)-Tháng Giêng đi qua, nghi lễ dâng hoa cho đất trời của muôn cây đã xong. Cây được nghỉ ngơi trước khi vào mùa gió bão. Thực ra, không phải loài cây nào cũng bận kết quả, thế nên lúc này có khi cây vừa trút lá, vừa đâm chồi. Sức nóng của động cơ, của tiếng ồn, của ánh đèn… tạo ra một thứ ô nhiễm mà không phải lúc nào thiết bị cũng đo được: ấy là ô nhiễm mùa. Thứ ô nhiễm làm cây trở thành một thực tại rất khác với gốc gác của nó khi còn ở rừng già.

Cây nhàn, còn con người thì như bước vào một quãng đường sương mù. Khoảng thời gian hẫng hụt ấy dù biết trước nhưng rồi năm nào cũng phải đi qua. Trời âm u, mây, khói bảng lảng cùng với khói thuốc, hương cà phê. Ta cũng không nhận ra ta trong sương khói trầm tư của cuộc đời.

Sẽ là quá lời nếu nói rằng nhiều lúc chúng ta ngước nhìn cây mà sống. Cây là chiếc đồng hồ kỳ diệu không mang hình thù cây kim hay con số điện tử nào. Thế mà chuyện hoa nở, hoa tàn, lá rụng (diệp lạc), nảy lộc… đã thành điển cố, thành biểu tượng đi vào triết học, thơ ca…, mỗi động cựa, mỗi xao động của cây đều tạo ra một gam màu sống. Cây đỏ lá, cây xanh mướt, cây khẳng khiu, tạo nên hiệu ứng tâm lý và cảm xúc. 

Cây nhàn, lá thưa, nắng xuân lọt vào những ô cửa. Tôi nhớ một thời, chỉ có vào những ngày này mới có thể nhìn sang ngôi nhà bên kia đường. Ngày còn bé nhỏ hồn nhiên, hai đứa trẻ vẫn gọi nhau qua những ô cửa. Rồi người lớn lên, cây cao thêm, cây xòa bóng um tùm, người bận rộn giữa muôn vàn mời gọi, câu thúc bon chen... 

Một ngày, cây thưa lá lấm tấm chồi xanh, giờ nhìn sang thấy ô cửa ấy không còn bóng dáng một người. Có một thực tại thật khác đang diễn ra với những người đến trọ khi căn nhà đã được cho thuê. Hôm nay tôi vẫn đứng đây mà nhìn sang bên đó, thấy hàng cây như một chiếc đồng hồ đã chết lặng, không còn quay về với dấu mốc ngày xưa.

Quán xá mùa này dường như đều vắng khách. Nhờ vậy mà cây không phải khoác lên mình những dây đèn trang trí, không phải "chịu trận” trước những làn khói của lò than nướng chả, của bếp lò và vô vàn tiếng động. Cây nhàn thì người lo, dòng sông cứ thế mải miết, nước trôi, bầu trời cuối xuân quang đãng như vừa trút bỏ được bao ưu phiền vướng bận. 

Những người muốn vùng vẫy đã đi từ sau Tết, ngõ vắng chỉ còn cái cây như một người đã già đứng đó ngày càng xù xì, cồng kềnh, vướng víu hơn. "Người già” ấy đang đứng thở trước khi đến mùa hạ, lúc đó đám trẻ hỏi cây: Quả chín đâu? Người lớn đứng hỏi cây: Bóng mát đâu? Cây càng thêm lớn, món nợ ấy với con người như càng nặng nề hơn, chỉ vì cây đứng đó chiếm hơn m2 đất... 

Đêm qua, một trận mưa đã về. "Mật lệnh” của thiên nhiên dù kín đáo nhưng vẫn còn để lại những giọt nước trên kẽ lá. Thế là, những cái cây lại phải lên đường, những ngày nhàn nhã đã ở phía sau lưng. Thời gian không đợi ai và cũng không ai bị bỏ lại phía sau. Trong cái bóng của ta hôm nay có bóng của cây, trong dáng cây trầm tư ngoài phố có dáng hình ta của mai sau…  

Tản văn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục