Năm nào cũng vậy, cứ vào hạ, chú Lâm hàng xóm lại biến mất một cách khó hiểu. Mãi rồi anh mới biết, chú lại đi tìm mộ cha cho anh. Chú với mẹ anh là bạn học từ nhỏ, rồi đi chiến trường, chú lại làm bạn của cha. Đến lúc Hùng thành một kỹ sư lành nghề, tuổi đã đầu bốn, chú Lâm vẫn lọ mọ đi tìm. "Ông kỹ sư cũng phải có cái gốc, cái gác” - chú nói thế rồi lại mải miết. 40 năm rồi, lần nào về chả ốm quay, ốm quắt, ba lô lép kẹp, lòng thì thất vọng trống không… 
Năm nay, mẹ yếu hẳn. Nhà bên, chú Lâm cũng bắt đầu có những cơn ho dài mỗi khi đêm về. Sớm nay, khi Hùng dắt xe ra cửa đi làm, chị giúp việc đang phơi quần áo trước sân đã nhỏ nhẹ:
- Em đi làm nếu rảnh gắng về sớm qua viện bón lưng cháo cho bà. Bà chỉ thích       em bón. 
Ngừng lại đôi chút, như thể nhớ ra điều gì chị nói tiếp:
- Mà, ông Lâm bên nhà vẫn ho, hôm nay lại thấy xách ba lô, hình như đang đợi cậu…
Hùng đẩy cánh cổng nhà bên bước vào. Bên bậc thêm đá cũ, chú Lâm giờ đã là một ông lão bên chiếc ba lô không tuổi nhìn anh. 
- Lần này không tìm được cha cho con, ta sẽ không bao giờ đi tìm nữa. Tại sao sau trận đánh ấy, xác ông ấy lại biến mất một cách khó hiểu như hơi nước vậy nhỉ? Lẽ nào ông trời bắt cha con phải khổ đến thế.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ bỗng Hùng nghe thấy tiếng gõ cửa, vẫn điệu bộ hấp tấp, Mạnh bước vào nói trong sự tức giận:
- Thưa anh, lần này thì phải tống cổ lão Chí đi, không thể chịu được nữa…
Lại lão Chí. Thực ra chính Lâm cũng đến khổ vì lão. Vốn là từ ngày công ty tư nhân của anh chuyển về đây, tay giám đốc nổi hứng tận dụng những khoảnh đất thừa xung quanh các dãy nhà để làm non bộ, bày cây cảnh, trồng lan, chơi chim… tất tật những thứ mà người ta đang chuộng. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hùng lại nghe lời bà tổ trưởng dân phố giới thiệu cho sếp anh một ông lão dáng thấp nhỏ, nói là cụ rất chăm chỉ, thật thà.
- Hình như ông lão ấy có vấn đề, không được bình thường lắm, cậu cũng nên cân nhắc…
- Không anh ơi, hôm trước bảo vệ kêu mất máy bơm nước, sáng nay có người bắt gặp lão mang máy bơm đi bán.
- Ôi trời! Hùng thốt lên.
- Chưa hết đâu anh, hôm rồi anh Khải phòng tài vụ sang nhà bố vợ thấy ông cụ có con chào mào mới mua thuần lắm. Hỏi ra mới biết là cụ mua của ông Chí. Mà đúng cái con chim của sếp Long bị xổng hôm nọ. Lão cứ một mực "tôi quên đóng cửa lồng”. Anh bảo " hai năm rõ mười” chưa?
Chiều ấy khi trời sắp mưa to, những chiếc lá trên các cây trong thành phố hình như đều bị dứt tung, trộn vào gió bụi mà quăng quật. Hùng tháo kính dụi mắt, cố đẩy được chiếc xe vào mái hiên ngôi nhà bên đường ngay gần công ty thì chân anh dường như đá phải một người. Một người, không, là lão Chí, lão đang nằm. Lúc này thì chẳng còn biết tránh ra đâu nữa. Người lão không hề bị ướt nhưng hình như khuôn mặt lão đang đầm đìa nước mắt. Hùng đỡ lão ngồi dậy, như chẳng cần biết đang gặp ai (thực ra thì chắc lão cũng đâu có tường mặt anh), lão đang thổn thức trong tiếng nấc.
Bốn chục tuổi đầu, chưa bao giờ Hùng nghe một người già khóc não nề đến thế. Trong tiếng mưa đang gõ trên mái tôn ồn ã kia, hình như anh nghe lão đang kể một câu chuyện. Chẳng hiểu sao lúc ấy, trong anh lại nảy ra một ý nghĩ quái đản, anh lấy điện thoại, bật mic ghi âm, nhét vào cổ áo lão Chí rồi thản nhiên sờ túi móc bao thuốc ra hút.
Lần này Hùng rủ Mạnh, gọi thêm thằng em cùng công ty mang xe ra tận bến đón ông Lâm. Người đàn ông thất bại lần thứ 41 hình như lại đạt đến sự bình thản chưa từng có. Ông nở nụ cười với hai người rồi bình thản kéo cửa xe bước lên, để lại nỗi buồn rớt bên hè phố. 
- Giờ rẽ qua quán Quê làm chầu bia cho mát đã chú Lâm ạ, hè năm nay nóng kinh.
- Ờ (ông Lâm chậm rãi), thì còn gì để mà vội đâu. Đời tao cũng chỉ loanh quanh…
Hôm nay, cả Hùng và Mạnh đều bất ngờ thấy ông Lâm uống nhiều thế. Uống như thể để thanh lọc hết những u uất bấy lâu chất chứa trong lòng. Khi đã ngà say, Hùng lấy điện thoại, mở cái đoạn ghi âm lão Chí nói trong tiếng khóc, tiếng mưa.
- Đấy, lão lại "sáng tác” thêm cái kịch bản mất cắp gì đó. Hàng độc đấy, nay mai lão không còn được làm ở đây nữa, chúng mày muốn nghe cũng chẳng được.
Hùng vừa đắc ý nói với hai thằng em thì bỗng dưng, ông Lâm giật bắn người hai mắt mở to nhìn Hùng.
- Cái gì? Con bảo cái gì? Ai không làm nữa?
- À, chú yên tâm, là con nói cái ông lão làm việc vặt ở công ty con, chứ giờ con ổn định rồi không có ý nghĩ "nhảy việc” đâu      chú à. 
Ông Lâm như một người bị ai nhập, mắt trợn trừng túm lấy cổ áo Hùng khiến anh cũng ngớ người:
- Trời ơi, sao mày lại đuổi ông ấy đi, con ơi là con, mày giết tao rồi.
Mọi người phải cố gắng lắm mới gỡ được đôi tay của ông Lâm ra. Hùng khó chịu sửa lại cổ áo. Ai cũng hiểu, ông Lâm đã quá chén nên tìm cách đưa ông về. 
- Thôi còn tiệc tùng gì nữa, chúng mày đưa tao đi tìm ông Chí ấy ngay, không thì hối không kịp…
Giờ thì Hùng không đủ bình tĩnh để cầm lái. Cả đến Mạnh cũng luống cuống mãi mới đánh xe ra khỏi con ngõ được khi nghe tiếng ông Lâm kể thều thào phía ghế sau. Vậy là, bao năm qua, ông đã phải nói dối tất cả. Chẳng có chuyến đi tìm kiếm nào. Bởi, sau cái lần gặp lại ông Khang, người cha của Hùng, ông Khang đã bắt ông Lâm phải bí mật về sự hiện diện của ông. Ông ở ngay khu nhà quay lưng lại dãy nhà của hai mẹ con Hùng. Vết thương chiến tranh đã làm khuôn mặt ông dị dạng, nhiều khi ông nhớ nhớ, quên quên nhưng lúc tỉnh táo nhất, ông Khang vẫn muốn mẹ Hùng và ông Lâm đến với nhau. Ông cố xin vào công ty của Hùng cũng vì được ở gần anh nhất. Sự im lặng đó như một vết dao âm thầm cứa vào tâm can ông Lâm bấy lâu nay.
Hùng trấn tĩnh lại quay sang bảo Mạnh:
- Cậu làm sao tìm lại được cha tôi, dù phải đi đến đâu chăng nữa.
Phía cuối con đường, những tia nắng chiều vẫn còn rực rỡ.


Truyện ngắn của bùi việt phương

Các tin khác


Người gánh nước dưới trăng

(HBĐT) - Đêm nay trăng rằm sáng quá. Mùa này ít mưa nên bầu trời quang đãng, ông Kỷ không sao ngủ được. Bọn trẻ con bảo chắc ông nội "nghiện” xem Champions League đấy. Bà thì bảo chắc hồi chiều ông uống trà đặc. Chỉ mình ông Kỷ biết, tất cả đều từ nhịp đập xốn xang bên ngực trái. Lạ thật, đi siêu âm nhìn chỉ thấy mạch máu với cơ vậy mà suốt hơn 40 năm qua, cứ đến những ngày cuối tháng 4, trái tim ông lại thấp thỏm…

Xanh ngời ký ức… ngày 30/4

(HBĐT) - Cứ mỗi khi đâu đó vang lên câu hát của nhạc sĩ Phạm Tuyên "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng/ lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng/Ba mươi năm đấu tranh giành toàn vẹn non sông/ Ba mươi năm dân chủ cộng hòa kháng chiến đã thành công.…” lại khiến lòng rạo rực cùng không khí ngày 30/4/1975. Ngày đất nước thống nhất, Bắc - Nam liền một dải; ngày cả nước xuống đường hân hoan chào mừng, ngày mà ai cũng thấu hiểu câu ca "vui sao nước mắt lại trào”…

Xăng tăng giá

(HBĐT) - Xăng tăng giá. Hường dửng dưng. Hường lôi đôi giày thể thao New Balance 574 Classic ra để đi bộ đến cơ quan. Hôm đầu trời mưa lâm thâm, từ nhà đến cơ quan chưa đến cây số nên chẳng gặp người quen nào. Hôm sau bắt đầu thấy có vài người bàn tán và nhìn theo. Rồi một hôm, Hường thấy phía sau lưng mình có một chiếc xe ô tô cứ bám theo. Biết thế cô vẫn đi chậm. Chiếc xe ấy đỗ hẳn lại, đợi đến khi Hường rẽ vào cổng cơ quan mới phóng vút qua.

Nhớ về tháng tư

(HBĐT) - Tháng tư đến từ bao giờ mà nhẹ nhàng, cứ chuyển mình từng chút một mà khó nhận ra. Tháng tư về mang không khí hòa quyện lúc nắng chan hòa, lúc se se lạnh là một bầu không khí êm dịu khiến khí trời trung du mát lạnh mỗi sáng mai về.

Mùa cây nhàn nhã

(HBĐT)-Tháng Giêng đi qua, nghi lễ dâng hoa cho đất trời của muôn cây đã xong. Cây được nghỉ ngơi trước khi vào mùa gió bão. Thực ra, không phải loài cây nào cũng bận kết quả, thế nên lúc này có khi cây vừa trút lá, vừa đâm chồi. Sức nóng của động cơ, của tiếng ồn, của ánh đèn… tạo ra một thứ ô nhiễm mà không phải lúc nào thiết bị cũng đo được: ấy là ô nhiễm mùa. Thứ ô nhiễm làm cây trở thành một thực tại rất khác với gốc gác của nó khi còn ở rừng già.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục