Tản văn của Văn Song

 

Chiều hè, thả bước trên đường phố Trần Hưng Đạo rộng dài chạy vào trung tâm thành phố. Ta lại náo nức:

Bằng lăng tím chiều trên phố

Bằng lăng về nỗi nhớ chơi vơi

Nhớ không có những buổi chiều

Trên con đường phố có nhiều

lá bay.

Bằng lăng có trên đường phố chưa lâu nhưng sự phát triển của cây, của hoa trong những ngày hè là niềm vui bước chân lữ khách. Trên phố chiều hè:

Mong manh sắc tím tuyệt vời

Lả lơi trong gió rạng ngời người qua.

Chiều hè, khoảng 16 giờ, chị lao công cầm chổi tre, đẩy xe quét sạch rác trên đường phố để đường phố sạch đẹp, văn minh.

Dưới cái nắng tháng 5, tháng 6, hoa bằng lăng đón luồng gió mát từ sông Đà làm với bớt không khí oi ả. Chị lao công cần mẫn sau một ngày lao động, trở về với tổ ấm đơn sơ, chị chăm sóc cho mái ấm để yên lòng người chồng đang làm nhiệm vụ bảo vệ biên cương.

Ở vùng biên cương không có màu tím bằng lăng nhưng bạt ngàn màu tím hoa sim, anh lính biên phòng súng trên vai bước những bước dài trên đường biên Tổ quốc mà lại nhớ cuối dòng sông Đà có hoa tím bằng lăng.

Bằng lăng ơi bao nhiêu tình

mãi không phai

Tím chiều biêng biếc lòng ai

đợi chờ.

Dù man mác của hoa sim trên những ngọn núi cao mà lòng anh vẫn gửi tâm tình:

Bằng lăng gọi nắng em sang

Ngây ngất ngắm cánh hoa bay

giữa trời

Mong manh sắc tím tuyệt vời

Bằng lăng trong gió lẳng lơ

chiều hè.

Màu tím bằng lăng và hoa sim đã hun đúc màu tím tràn đầy niềm tin và hy vọng.


Các tin khác


Mùa hè không muộn

Truyện ngắn của Bùi Huy 

Tránh lụy thân “cò”

(HBĐT) - Sáng ra chú đi đâu sớm thế? Vào tôi làm hớp nước chè đã. - Vâng bác! Thấy người gai gai, ớn lạnh như bị cảm em ra quán bà Thơm làm bát cháo hành bác ạ. - Ừ! Có tuổi rồi chăm sóc sức khỏe mình chu đáo chút cho con cháu đỡ khổ. Chú còn thảnh thơi đấy, như tôi đây này, đầu 2 thứ tóc rồi mà hai ông bà vẫn lo nhặt từng đồng để hỗ trợ lũ trẻ cơm cháo.

Phía rừng xa

(HBĐT) - Sau mấy sự kiện liên quan đến đời sống của cả gia đình tôi như mẹ học xong thạc sĩ chuyên ngành, công việc của bố ít cơ động hơn và nhà tôi đã xây xong ngôi nhà mới phía Tây thành phố, dịp này cả nhà được về quê nội chơi. Một công đôi việc, cũng lần này, cả nhà sẽ cố mời để ông ra thành phố sống cùng gia đình tôi. Mẹ tôi thì bảo: "Cả đời sống cặm cụi nơi rừng núi, về già cần an nhàn cùng con cháu. Nếu về dưới này dễ chăm sóc ông hơn”. Bố tôi trầm ngâm: "Từ hồi bà nội mất, ông cũng chếnh choáng… Dù ở cùng chú Hai nhưng bố là con cả, bố muốn được ở cùng ông”…

Con gái Mường quê hương

(HBĐT) - Mùa này, sau thời gian hoa ban nở trắng rừng Tây Bắc là tiếng ve ngân inh ỏi trong các tán lá. Ve kêu là nắng nóng, oi bức khiến người và trâu, bò chỉ muốn náu trong bụi cây mà thở. Ấy thế mà bà Hon vẫn lên đây từ sáng sớm. Chẳng có năm nào bà quên mang theo nải chuối chín trong vườn, ít xôi nếp gói lá chuối, vài quả ớt đỏ. Người không hiểu tưởng bà thắp hương cho người thân. Người hiểu chuyện thì trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa, chuyện một thời của người dân miền núi Tây Bắc chưa được giải phóng...

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục