(HBĐT) - Một thoáng chiều quê. Người quê, có lẽ chẳng mấy ai quên được những hình ảnh thân thương, gần gũi ấy... Trở về thăm mẹ buổi cuối tuần, làng quê thật yên bình, cánh cò trắng đang sải dài về triền đồi quen thuộc. Tiếng chim gù ở sườn núi và tiếng cười trẻ thơ vang vọng cả chiều quê. Bất chợt có mùi rơm rạ thoảng qua ký ức tạo thành mùi rất riêng, tôi gọi là mùi nhung nhớ.

Hình ảnh những đứa trẻ mục đồng ngồi trên lưng trâu căng bụng to kềnh chậm rãi về chuồng, nhưng cái ao đầu làng đã níu chân chúng lại. Ao làng là sân chơi của trẻ quê vào mỗi trưa hè nắng gắt, vào mỗi chiều trâu bò no bụng. Dòng nước nằm giữa hai quả đồi trong veo, tôi không thể nào quên trong ký ức tuổi thơ…. Mạch nguồn của ao làng ấy nuôi dưỡng bao tâm hồn thơ trẻ, trở thành ký ức của những người con xa quê, nhưng giờ thì quy hoạch phát triển đã lấp đầy, đàn trâu cũng đã vắng bóng với tuổi thơ mà là những cỗ máy cày, bừa công nghiệp… Ráng chiều nhuộm tím hoàng hôn để người con gái lấy chồng xa về quê mẹ mà se thắt nỗi niềm, và thẫn thờ nhìn bóng mình đổ dài trên lối nhỏ đợi hoàng hôn để được chìm đắm vào phút giây chính mình. Ôi, có cảm giác nào chơi vơi hơn khi ta ngợp trong ráng chiều gợi bao nhung nhớ. Không gian như chìm trong yên lặng. Cánh đồng lúa xanh rì bình yên đến nao lòng. Tiếng côn trùng đã rụt rè hẹn hò, nỉ non, bao niềm tâm sự, mâm cơm đạm bạc mỗi chiều tắt nắng…

Thời gian như ngưng đọng. Niềm quê chợt sống dậy trong tâm thức của mỗi con người khi vẫn đang sống trên không gian quê hay thị thành. Đó là lúc tuổi thơ đến với ta với bao nhung nhớ, diệu kỳ. Ta gom góp nhớ nhung lại và gọi đó là ngày cũ. Ngày cũ thì bao giờ cũng chỉ có niềm yêu. Cho dù đó là những ngày cơm độn khoai, sắn. Cha, mẹ đi làm đồng đội mưa, đội cả sấm chớp khi cơn mưa vội vã để về nhà khi nhá nhem tối, con trâu đã nằm yên trong chuồng bình thản nhai cỏ như bỏ ngoài tai bao chuyện thế sự. Và cánh diều cũng đã chịu nằm yên sau những lần nhởn nhơ cùng mây gió mang niềm vui cho bầu trời và những tâm hồn thơ trẻ. Tôi vẫn biết hoài niệm bao giờ cũng đẹp nên lòng tôi thường trở về với ký ức trong thương nhớ.

Người không từng gắn bó với quê có lẽ không thể nào cảm nhận được những điều dung dị mà khiến người nhà quê nhớ đến nao lòng ấy. Tất cả đã lặng lẽ ngủ yên trong miền ký ức nhưng sẽ thức giấc khi được gọi tên. Bởi niềm nhớ nhung của chiều quê trong dĩ vãng đã chạm khắc trong tim một dấu hằn ngọt ngào khó nhạt phai. Mai này, ta tìm trong mớ ký ức linh tinh ấy để chắp nối lại thành kỷ niệm và gọi thành tên cho hoài niệm, nhớ chiều quê… Tôi thường tung tăng trong miền ký ức về những buổi chiều quê như thế để nhặt nhạnh nhớ nhung, cho lòng thêm đầy ắp những niềm yêu. Chiều quê trong tôi đầy ắp những kỷ niệm vui buồn của một thời mà ai trong đời cũng có. Tôi vẫn thường bâng khuâng khi nhớ về những buổi chiều xưa cũ… Tôi ru mình vào thế giới riêng huyền ảo của hoàng hôn bởi những thứ giản đơn giống như lời hát ru của mẹ. Nó dịu dàng thế nhưng ru say lòng tôi đến độ yêu thương. Tôi vẫn thế, cứ thế, hoài niệm về những bóng chiều trên mảnh đất quê hương.


Bùi Chiều 
Xã Cao Dương  (Lương Sơn)

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục