(HBĐT) - Lời nói dứt khoát của người xưa: “Không thầy đố mày làm nên” là sự khẳng định về vai trò người thầy. Đã đi học là phải có hai đối tượng: người dạy (thầy, cô giáo) và người học (học sinh), dù có sách trong tay học sinh vẫn rất cần sư chỉ bảo, hướng dẫn, uốn nắm của thầy. Thầy đâu chỉ thực hiện chức năng “cầm tay chỉ việc” mà phải chỉ ra đường hướng, cách thức, kỹ năng. Tôn sư trọng đạo là bài học đạo lý và cũng là nét đẹp nhân văn truyền thống của dân tộc ta.

 

“Muốn sang thì bắc cầu Kiều

Muốn con hay chữ thì yêu mến thầy”

Làm thầy là làm nghề dạy học, nghề thanh cao, thanh bạch nhưng chẳng mấy thanh nhàn, có người ví làm thầy như bãi cát dài đỡ mình cho những con sóng. Con sóng sau đưa đi con sóng trước, xóa sạch dấu vết cưu mang. Làm thầy là làm người lữ hành, là kẻ đưa đò. Khách sang sông, ông lái về bến cũ, một đời bạn hữu với trăng, nước mênh mông. Người khách xưa biết khi nào trở lại, có nhớ về bến cũ, con đò. Là con ong chăm chỉ xây tổ, gom mật cho đời.

Làm thầy không mong được học trò trả ơn. Vì ơn thầy làm sao đếm được, chẳng tính được bằng tiền bạc, lại không thể đánh đổi trao tay. Tình nghĩa thầy - trò ẩn hiện trong ánh mắt, nụ cười. Như Bác Hồ đã dạy, làm thầy là làm người anh hùng vô danh. Người thầy chân chính mong sao những học trò mình đã dạy làm nên sự nghiệp vẻ vang và cũng buồn đau khi có trò quên nhân đức thầy, cô dạy. Làm thầy chỉ mong học trò khôn lớn nên người. Mong sao đất nước mãi là vườn hoa tươi mà mỗi thế hệ học trò là những bông hoa tươi thắm.

Có lẽ vinh dự của nghề dạy học và những người làm nghề giáo đang công tác hay đã rời bục giảng về nghỉ hưu đều mong muốn học sinh của mình sẽ trở thành những công dân tốt, có ích cho xã hội.

Người học sinh không những tiếp thu kiến thức của người thầy qua lời dạy trên lớp mà còn ảnh hưởng của thầy, cô về ngôn ngữ, cử chỉ và cách sống, vì vậy, người thầy cần xây dựng cho mình một phong cách sống đầy nhân cách.

Là người thầy trước hết có tính trân trọng, tính nghiêm túc. Trân trọng học sinh là những tâm hồn mỏng manh, trong trắng, ngây thơ đã trao gửi vào người thầy, mong những học sinh mai sau trở thành công dân tốt cho đất nước, là người lính bảo vệ quê hương, giữ gìn biên cương, hải đảo. Là người thầy được thể hiện trong lời ăn, tiếng nói, trong phong cách. Trang nghiêm mà không kiêu bạc, chan hòa mà không xuồng xã, gần gũi mà vẫn giữ được khoảng cách giữa thầy và trò.

Nghĩ về người thầy nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi ngẫm về câu nói của các bậc tiền bối:

Dạy không nghiêm là lỗi ở thầy

Chỉ nuôi con mà không dạy là lỗi ở cha mẹ

Cha mẹ khuyên răn, thầy dạy bảo

Học hành mà không thành là lỗi ở con

Ngày nhà giáo, về hưu rồi ngẫm về người thầy mà lòng tôi xao động.

 

 

                                                                         V.S (T.T.V)

 

 

 

Các tin khác


Đom đóm và hoa gạo

Tản văn của Đức Dũng


Chuyện của nắng mưa

Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.

Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục