(HBĐT) - Ngày nhà giáo Việt Nam năm nay, tổ dân phố tôi được các đồng chí lãnh đạo cấp ủy, chính quyền, các đoàn thể sáng kiến tổ chức buổi gặp mặt các thế hệ nhà giáo trong tổ dân cư. Bởi lẽ những nhà giáo đã nghỉ hưu về tham gia các công tác xã hội rất tích cực, các nhà giáo đương chức về địa phương cũng hoạt động văn nghệ, thể thao, công tác khuyến học nhiệt tình. Mọi nhà giáo đều gương mẫu, đạt gia đình văn hóa.

 

Việc làm được nhân dân đồng tình, các tổ bạn khen và học tập. Trong buổi gặp mặt, đồng chí lãnh đạo tổ đã ôn lại ngày truyền thống, ý nghĩa ngày Nhà giáo Việt Nam được Bác Hồ hết sức quan tâm đến sự nghiệp trồng người.

 

Buổi gặp mặt trong bầu không khí vui vẻ với lời ca, tiếng hát, với tấm lòng “không thầy đố mày làm nên”.

 

Sau buổi gặp mặt hân hoan đó một đồng chí lãnh đạo phường hỏi đồng chí Bí thư chi bộ Tổ dân phố với lời lẽ chất vấn.

 

- Tiền đâu mà tổ chức, các ngành khác các đồng chí có tổ chức được không? Đồng chí Bí thư chi bộ Tổ tôi nghe hỏi ngỡ ngàng về “sự nghĩ” đáng lẽ ra việc làm là thể hiện truyền thống dân tộc “tôn sư trọng đạo” và lời Bác   Hồ dạy “vì sự nghiệp trăm năm trồng người”, đáng ra phải là sự suy nghĩ  đúng đắn cao cả của một đồng chí lãnh đạo cơ sở đằng này là lột lời chất vấn khó chịu.

 

Đồng chí Bí thư trút bầu tâm sự với mấy ông giáo già. Ông Huy thong thả nói:

 

- Thực là cạn nghĩ, đây là sự tri ân mà nhân ngày Nhà giáo, Đảng ta và trước đây Bác Hồ đã từng nhắc nhở, một sự cạn nghĩ đáng trách.

 

Suy ra sự cạn nghĩ, cạn lòng thật đáng buồn.

 

 

                                                                Văn song (TTV)

 

 

 

Các tin khác


Khai thác ngoài quy hoạch

Thời gian gần đây, được Cung đình ưu ái nên hàng trăm dự án điện, đường, trường, trạm ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” được khởi công xây dựng.

Đom đóm và hoa gạo

Tản văn của Đức Dũng


Chuyện của nắng mưa

Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.

Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục