Đã hơn 10 năm rồi, chị Thắm đi làm, một mình nuôi đứa con gái lên 5. Bố mẹ hai bên đều ở xa, gia đình nội, ngoại cũng chẳng khá giả gì. Chồng chị, anh Nhường bị tai nạn đã ra đi, để lại hai mẹ con, chị Thắm đột ngột trước sự mất mát tưởng không vượt qua, nhưng nhờ sự đùm bọc của chị em trong cơ quan và công đoàn cơ sở cưu mang, chị đã vực dậy, bước tiếp những tháng ngày gian nan.
Công việc mỗi ngày của chị là khi phố bắt đầu lên đèn, tuy làm lao công vất vả nhưng chị đã nén nỗi đau, tần tảo nuôi con ăn học, ngoài thiên chức làm mẹ, chị lại phải gồng mình làm cột trụ, cái nóc của người cha. Việc của chị thường từ 18h - 22h hàng ngày, kể cả khi thời tiết có khắc nghiệt. Xong việc, chị lại đạp xe về nhà, ngôi nhà cấp 4 trong ngõ nhỏ. Có hôm đi làm về, cái Thảo đã vùi trong chăn ngủ ngon lành, nhìn con, 2 hàng nước mắt chị lại chào rơi vì thương cho sự cô đơn của con và chị.
Chị là tổ trưởng tổ môi trường số 3 gồm 5 chị em, phụ trách mấy đoạn đường qua KDC và cơ quan. Chị em trong tổ ai nấy đều cần mẫn, chăm chỉ, làm việc có trách nhiệm, cung đường các chị quản lý đều rất sạch sẽ không chỉ vào những ngày lễ, Tết mà cả những ngày thường. Để đường phố sạch đẹp, năm nào cũng vậy, vào tối mùng 2 Tết, khi các gia đình vui vẻ đón xuân, chị lại lọc cọc đẩy chiếc xe, đánh kẻng. Như đã quen thuộc, ở trong nhà bước ra, cụ Bình cầm phong bì lì xì cho chị với lời nói gọn nhẹ giản đơn: Năm mới, chúc chị khỏe để làm sạch môi trường.
Chị cảm ơn cụ mà nước mắt như muốn trào ra vừa mừng, vừa tủi. Là phụ nữ, chị thông cảm với các đồng nghiệp có gia đình và hoàn cảnh khó khăn. Nhận được sự cảm thông, chia sẻ nên nỗi nhọc nhằn của các chị cũng vợi đi mà làm việc, lo toan cho trọn công việc, vẹn việc nhà.
Chị thắm miệng nói tay làm, chị nghĩ người phụ nữ sống phải chân tình biết chia sẻ nhường nhịn, động viên nhau, mình phải thương yêu nhau, cái nghề lam lũ của không thương mình thì ai thương mình nữa. Lời nói chân tình, mộc mạc của người tổ trưởng, của người chị cả của 5 chị em được chị em mến yêu, tin tưởng.
Là một đảng viên, chị học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác Hồ theo chị là làm tốt công việc, thương yêu nhau, không có nghề nào thấp hèn, miễn là hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài 40 tuổi với hoàn cảnh mẹ góa, con côi, chị lo công tác, lo nuôi con. Con ái chị lớn lên biết thương mẹ, học giỏi, không đua đòi, chơi bời vì nó biết hoàn cảnh của mẹ. Thảo được hội khuyến học cấp học bổng học sinh nghèo vượt khó, học giỏi. Nhìn con khôn lớn, ngoan ngoãn, học giỏi, chị Thắm như thấy ngọn nến thắp sáng hy vọng trong mai snhà nghèo chứa chan hạnh phúc. Ngoài việc đi làm đêm, ngày ở nhà, chị chăm lo luống rau sau nhà vừa đỡ tiền mua lại có rau sạch. Cái Thảo lúc làm bài xong, đi học về cũng giúp mẹ. Để thêm đồng tiền lương ít ỏi của người công nhân môi trường, chị xin chị Thiệp, chủ sản xuất chổi chít về nhà, mẹ con làm thêm mỗi tháng cũng đỡ đần được dăm, bảy trăm ngàn đồng. Thảo, đứa con gái duy nhất của chị chăm chỉ, học giỏi nhưng có đôi mắt đượm buồn, nỗi buồn mồ côi cha, mẹ lam lũ vất vả, có người chanh chua coi là loại quét rác.
Có đêm, công việc phát sinh, mẹ về khuya, Thảo vừa học, vừa chong đèn đợi mẹ, Thảo hình dung nỗi nhọc nhằn của mẹ, người mẹ lao công trong đêm với tiếng chổi tre kéo dài trên đường phố và tiếng xe gom rác lộc cộc nhọc nhằn mà đã ai thông cảm hết. Vì vậy, có người vứt rác bừa bãi, góp ý kiến thì học chanh chua, gom rác, quét dọn là việc của các cô!
Đến bạn Thảo có một vài đứa con nhà giàu, tiêu tiền như rác, không dám ra mặt coi thường Thảo nhưng trong mắt chúng, Thảo là con nhà quét đường, may mà Thảo học giỏi, luôn đứng nhất, nhì lớp được thầy, cô động viên khen ngợi, có hôm mẹ Thảo về khuya, nghe tiếng mẹ gọi, Thảo chạy ào ra mở cửa ánh đèn chiếu, chiếc áo lao động phản quang trên người mẹ như được thắp sáng. Thảo xúc động ôm lấy mẹ mà hai dòng nước mắt tự nhiên cứ chảy dài trên má. Chị Thắm cùng con ngồi xuống ghế rồi bình tĩnh nói:
- Cô Hà đang gò lưng đẩy chiếc xe đi bên lề đường, mộc ánh đèn pha xe máy rồ ga lao tới, thấy xe loạng choạng của kẻ say, cô Hà nhanh chân nhảy lên vỉa hè, xe đổ làm chân bị xây xát, còn kẻ phóng xe chở theo một cô con gái dưới ánh đèn mái tóc vàng hoe rồ máy chạy. Thật là hú vía!
Đêm tháng 10, cái se lạnh đầu mùa thu, ngoài đường ngạt ngoà mùi hoa sữa, Thảo nằm nép vào vai mẹ, nghe mẹ dặn dò, động viên một năm cuối của THCS, sang năm cố thi vào trường chuyên rồi thiu thiu ngủ lúc nào không hay. Chị Thắm trở mình vuốt lên mái tóc con, mái tóc mềm của đứa con gái lên 15 tuổi. Nghe nhịp thở đều của con trng đêm thu tĩnh lặng trong ngõ phố, chị Thắm thấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang đến với chị mỗi ngày qua đi, mỗi ngày, Thải lại đến trường trên chiếc xe đạp mới bằng tiền thưởng của mẹ, một chiến sĩ thi đua, lao động gương mẫu. Thảo thương mẹ nhưng trong sâu thẳm Thảo vẫn mặc cảm về công việc của mẹ.
Sáng nay đến lớp, tiết đầu giờ văn của cô Nga - Thảo rất thích giờ cô dạy, lời cô nói, giọng cô ấm áp. Cô vào bài bằng những lời nói ấn tượng. Các em biết không, trong cuộc sống hôm nay, có việc làm tưởng rất giản đơn nhưng lại không tầm thường, có những con người bé nhỏ nhưng lặng lẽ làm việc có ích cho đời, rất đáng trân trọng. Ta sẽ rõ hơn điều đó qua tác phẩm “Tiếng chổi tre” của nhà thơ Tố Hữu. Cuối bài thơ, cô Nga giọng đọc như ngân nga hình ảnh: Tiếng chổi tre/ sớm tối/ đi về/ giữ sạch lề/ đẹp lối/ em nghe.
Tiếng cô giáo ấm mà vang thấm vào từng học sinh, làm cho Thảo càng xúc động mà thương mẹ hơn. Trên bục giảng, cô giáo Nga vẫn say sưa truyền đến cho học sinh những cam xúc của bài thơ cả về tư tưởng và nghệ thuật, từ đó mà khêu gợi sự cảm thụ cho mỗi học sinh mang đậm tính cách cá nhân.
Trong bọn bạn có đứa nhìn Thảo với sự thông cảm, chia sẻ nhưng cũng có ánh mắt tỏ ra hối lỗi vì trước đây đã có ý nghĩ không đúng, phân biệt nghề nghiệp, đẳng cấp, thiếu sự bình đẳng mọi ánh mắt, mọi suy nghĩ như mở lòng tiếp nhận những điều cô truyền thụ hôm nay với cả một tấm lòng sự trân trọng.
Những lời cô giảng đã kết thúc để lại những ấn tượng, suy tư về nghề nghiệp, về thấp hèn, về người phụ nẽ... Qua đây, Thảo càng hiểu nỗi nhọc nhằn của mẹ, thứ lao động giản đơn nhưng chân chính, đồng tiền mẹ kiếm từ xe rác là đồng tiền sạch, có giá tị bồi đắp nhân cách cho con một cách đúng đắn. Người mẹ, người công nhân môi trường, người lao công vẫn hàng đêm khi phố lên đèn đưa những vệt chổi dài quét đi những rác rưởi để cuộc sống hàng ngày sạch đẹp.
Về đến nhà, Thảo nhìn mẹ thân thương, trìu mến. âm hưởng bài thơ vẫn còn vang vọng trong lòng.
Văn Song
(HBĐT) - Tháng 5 ồn ào những chùm hoa phượng đỏ, râm ran lời từ biệt của ngàn ve, đó cũng sự bịn rịn đáng yêu của các lớp học trò phải xa trường, xa lớp. Xa gia đình, người thân, bạn bè để lên thành phố, lên tỉnh dự thi vào các trường đại học. Ngôi trường huyện bé nhỏ thân yêu đã gắn bó với họ từ lớp 6 tới lớp 12, nghĩa là 6 năm dài đằng đẵng họ ngồi bên nhau, sẽ rời xa. Biết bao kỷ niệm vui buồn, thương nhớ sẽ thành hành trang mà họ luôn mang theo vào ngày mai. Thứ hành trang ăm ắp kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân mà họ sẽ chẳng thể nào quên trên suốt quãng đường đời còn lại.
(HBĐT) - Nắng chiều như rướn lại để kéo dài chiếc bóng lụm khụm của bà Sáu, bà lụi cụi chất củi vào bếp, lửa cháy đỏ rực, nồi luộc măng sôi sùng sục. Mấy hôm nay trời tạnh ráo, nắng hanh, mẹ Điệp lên rừng hái về những búp măng nứa, đặt sọt măng xuống, mẹ nói với Điệp:
Ngày Na được gọi vào đại học, những ngày chuẩn bị cho Na nhập trường khiến cả nhà đều vội cuống cả lên, mỗi người lo một thứ, hơn cả người khác lo xuất ngoại. Với Na, em luôn chân thấp, chân cao lăng xăng hết mua sắm thứ này đến thứ khác từ sách vở tư trang... Ngày chạy như ngựa vía, gặp gỡ hết người này đến người khác. Tối về ngồi viết đủ thứ nào là lưu bút, bưu thiếp cho bạn, nào là nhật ký.
Khi trời nhập nhoạng tối, dì tôi đi từ buồng trong ra nhà từ đường và lần lượt thắp đèn. Ngọn lửa leo lét bén bấc rồi cháy bùng lên soi sáng những gian nhà. ánh đèn phản chiếu tấm áo lụa trắng dì mặc khiến người dì như tỏa sáng. Tôi ngồi trên chiếc chõng che ngoài sân nhìn vào, có cảm giác như dì tôi làm công việc ấy một cách tỉ mỉ và nghiêm cẩn lắm. Khuôn mặt đẹp của dì khi ấy cũng trở nên huyền ảo. Đó là khoảnh khắc mà tôi luôn chờ đợi nhất trong ngày, kín đáo ngồi ngắm dì. Con mực như cũng giống tôi, giờ khắc dì đi thắp đèn nó đứng ngoài hiên trông vào, dáng vẻ thấp thỏm không yên. Cho đến khi các gian nhà đều đã sáng đèn, dì trở ra sân ngồi cạnh tôi, con mực quấn chân dì ra theo rồi nằm ngoan dưới gầm chõng hóng chuyện.
Chiếc giếng khơi nhà ông Chiến nước trong, không mùi, vị, đun nước hãm chè xanh đậm đà, giữ được hương vị, có tiếng ngon khắp cả làng Bái. Nhiều nhà trong xóm có cụ già nghiện nước chè xanh sai con cháu mang can, quảy thùng đến xin nước về nấu.