(HBĐT) - Mưa xuân bay giăng giăng khắp đất, trời và nắng xuân ngập tràn để vạn vật bừng tỉnh sau mùa đông dài im ngủ. Bởi lãng quên không có hoa ở trên đời nên phải chăng những bông hoa nhỏ xinh tôi yêu chỉ khiêm nhường đứng bên bờ dậu.

 

Tầm xuân nở hoa những cánh hồng mong manh, mỏng dính, long lanh mưa phùn mùa xuân. Có tiếng chim lích chích trong vòm lá xanh, cánh bướm rung rinh trong gió. Thiên nhiên đất trời đã bí mật gieo những mầm hoa từ bao giờ để sang xuân ngập tràn hoa thắm. Có thể bạn thích những vườn hoa chuyên canh được chăm sóc cẩn thận ở Đà Lạt hay ở những vườn hoa được trồng ở trên khắp đất nước mình. Đã là hoa thì hoa nào cũng đẹp, loài có sắc, loài có hương, tất cả đều góp mặt tô điểm thêm cho cuộc sống đáng yêu này. Nhưng có lẽ không nhiều người để ý và yêu những bông hoa dại mùa xuân.

 

Giêng hai, hoa bung nở sau khi cây đâm chồi, nhú lộc, đơm nụ. Trên khắp những nẻo đường, từng thảm cỏ, bờ đê, vách đá..., đâu đâu cũng có hoa khoe sắc, từ những loài hoa có tên đến hoa dại không tên. Những loài hoa không tên đua nhau khoe sắc cùng cỏ cây đất trời, tôi cúi nhìn, một mầm cây, nhưng không, trên mầm nhỏ xinh ấy cũng bật ra một nụ hoa màu tím bé xíu. Tôi chà lên ngạc nhiên.

 

Những bông hoa dại bên đường, những chùm hoa tầm xuân bên giậu, chẳng đòi hỏi nhiều, cứ hồn nhiên cùng nắng gió, tôi gọi đó là những loài hoa bình yên. Đã bao năm tháng trôi đi, tôi đã cũng những người thân yêu đi trên những vạt hoa cỏ của đồng làng, có bao người cùng bạn bè chạy nhảy trên những thảm hoa cỏ giêng hai để cùng mơ ước ngày mai, những bông hoa bình yên được gom nhặt làm trò chơi thưở nhỏ. Phải chăng mùi hương đồng nội đã dần phôi phai? Qua mùa xuân, mỗi người của ngày xưa đã lớn như những hạt của hoa xưa cũng bay đi muôn nẻo đường đời, những loài hoa bình yên đã tan đi để đợi chờ mùa sau thêm thắm sắc.

 

Tôi đang đi trên con đường mùa xuân nở đầy những bông hoa dại bình yên. Định về thăm mẹ vì biết lúc này chắc giậu tầm xuân trước nhà đã nở hoa. Mẹ vẫn một mình với mảnh vườn xưa cùng những loài hoa bình yên. Nhủ lòng mùa xuân này sẽ về cùng mẹ để dọn vườn để mẹ trồng rau như thuở xưa tôi vẫn chạy ra vườn cùng mẹ nhặt đi những bông hoa bình yên lẫn trong những luống rau. Công việc cứ cuốn tôi đi, dừng lại lúc nào đây và đã sắp qua mùa xuân mà tôi vẫn chưa về kịp.

 

Vạt cải cúc của mẹ chờ tôi đã nở vàng hoa đang rung rinh trong nắng. Ngày nào tôi cũng thầm nghĩ, những bông hoa bình yên thật đáng yêu, mình sẽ nhanh về thôi, mẹ vẫn đang chờ! Một ngày kia, tôi chợt nhận ra, mùa xuân đã qua. Có điện về mẹ đang ốm nặng. Tôi vội vã trở về,  những bông hoa bình yên của tôi đã tàn, giậu tầm xuân trước ngõ đã thôi không còn nở hoa. Những bông hoa mùa xuân của tôi đã không chờ tôi nữa. Đáng lẽ tôi phải về với chúng từ lâu nhưng tôi đã trì hoãn hết lần này đến lần khác. Đã bao mùa xuân mẹ đã cùng những loài hoa bình yên vẫn đợi tôi, vậy mà tôi đã vì rất nhiều lý do mà không về kịp. Những bông hoa bình yên và tình cảm thân thuộc giữa tôi và mẹ vẫn không thay đổi. Mỗi mùa xuân về, đất trời vẫn gieo cho tôi những kỉ niệm ngọt ngào, ấm áp khi xưa để những bông hoa nhỏ xinh, loài hoa bình yên của riêng tôi vẫn nở hàng năm. Có tiếng đàn bầu trong căn gác nhỏ đang rung ngân như những giọt lệ buồn trong trẻo, như tủi hờn như trách móc xót xa: Chồng gần không lấy mà lấy chồng xa/ Lỡ mai cha yếu, mẹ già, bát cơm, chén nước, ký trà ai dâng?

 

                

                                        Tản văn của  Vũ Lệ Ngân Hương

                                    (Trung tâm GDTX Tứ Kỳ, Hải Dương)

 

 

Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Đào thắm

(HBĐT) - Bà lặng lẽ đi ra vườn, thẫn thờ ngắm gốc đào đang mùa ủ nụ. Năm nay đào ra nhiều nụ mà nụ nào cũng to, cũng đẹp. Bà tưởng tượng đến đầu xuân một cây đào thắm nở bung, rực rỡ cả khu vườn.

Nụ cười của lính

(HBĐT) - Bến xe Chiềng Vãng một sáng mùa đông giáp Tết. Sương mù giăng giăng, người ra bến xe đều trùm đầu, đội mũ kín. Khách phương xa về xuôi ăn Tết, lỉnh kỉnh những túi xách, ba lô, vừa đi, vừa thở ra hơi như những làn khói.

Chuyện đời thường: Chuyến xe buýt chiều chủ nhật

(HBĐT) - Ông Năm đi thăm người bạn già bị ốm tận phố Lồ (Tân Lạc). Chiều khoảng 4 giờ, ông ra ngã ba đón xe về thành phố Hòa Bình. Xe đến chiều chủ nhật đông chật HS-SV từ nhà lên trường. Nhìn xe đông, ông Năm ngần ngại không muốn lên, ông nghĩ nếu không lên về chuyến sau chậm sẽ tối. Anh phụ xe thấy ông ngập ngừng đon đả mời ông lên xe.

Những cánh cửa

(HBĐT) - Minh tựa lưng vào cánh cửa, nhìn miên man ra sân. Ngoại vẫn thường ngồi ở chỗ kia, ngay dưới tán cau, bên dưới giàn hoa thiên lý đan rổ, rá. Mới đó thôi cũng đã qua một phần ba thế kỷ. Chẳng còn mấy người đan rổ, đan rá, cũng không còn mấy nhà dùng rổ, rá bằng tre nữa. Thỉnh thoảng, một ông già trong xóm ven chân núi vẫn đi ngang qua bán rổ, rá, thúng mủng. Những chiếc rổ nom hệt như những chiếc rổ ngày xưa của ngoại. Minh tì đầu vào cánh cửa, ngước nhìn lên phía tán cau. Hai thân cau dài, cao, thẳng tắp. Ở nơi bẹ lá ấy có hai tổ chim sẻ. Những thế hệ chim sẻ ra đời, lớn lên rồi bay về chân trời mới từ nơi bẹ lá.

Hoa đào nở sớm

(HBĐT) - Vân Anh thấy bố cứ đi đi, lại lại trong phòng có vẻ rất sốt ruột, cô cũng cảm thấy không yên. Bố Vân Anh hỏi lại một lần nữa: “Con có chắc là cậu Thực sẽ về gặp bố hôm nay không?”. Cô quả quyết: “Anh Thực hứa với con sẽ về mà, bố gắng chờ lát nữa”.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục