Chiếc giếng khơi nhà ông Chiến nước trong, không mùi, vị, đun nước hãm chè xanh đậm đà, giữ được hương vị, có tiếng ngon khắp cả làng Bái. Nhiều nhà trong xóm có cụ già nghiện nước chè xanh sai con cháu mang can, quảy thùng đến xin nước về nấu.
Ông Chiến năm nay tuổi mới ngoài 60, bước tập tễnh trên một chiếc chân giả ra bờ giếng kéo nước. Nhìn xuống lòng giếng, nước trong vắt, vách giếng bằng đá ong, nước luôn đầy 1/3 lòng giếng, ông nhớ ngày ra trận ở phía Nam, tranh thủ về nghỉ phép mấy hôm để lên biên giới phía Bắc nhận nhiệm vụ mới. Với quân hàm đại úy ở tuổi ngoài 30, anh lại hăm hở lên đường bởi như anh đinh ninh: “Đâu có giặc là ta cứ đi”, mấy ngày nghỉ phép anh đã tranh thủ đào chiếc giếng khơi để ở nhà mẹ và vợ đỡ vất vả.
35 năm rồi, thành giếng đã ngả màu rêu phong, tóc mẹ đã bạc, lưng đã còng nhưng nguồn nước giếng khơi vẫn đầy, vẫn trong tận đáy. Nhớ buổi lên trận tuyến Vị Xuyên (Hà Giang) đối mặt với lũ giặc ào ạt tràn sang, trong cuộc chiến, anh chỉ huy đơn vị đánh trả oanh liệt. Một quả pháo của giặc đã làm dập nát chân trái của anh và phải cắt bỏ.
Anh trở về được chính quyền, làng xóm giúp đỡ, vợ dạy học trường làng, 2 đứa con anh cũng được học hành đầy đủ.
Giờ đây, nghĩ về đồng đội hy sinh, ông thương tiếc và cảm thấy mình vẫn may mắn được trở về quê hương còn nhiều đồng đội đã ngã xuống trên mặt trận Vị Xuyên - Lũng Cú (Hà Giang) và dọc các tỉnh biên giới phía Bắc. Hàng năm, tháng 7 về, mẹ ông đã ngoài 80 tuổi vẫn cần mẫn, lụi cụi ra vườn hái chùm nhãn, cắt nải chuối đặt lên bàn thờ người chồng, người cha đã hy sinh trên mặt trận Điện Biên Phủ. Thắp nén hương thơm, bát nước chè xanh hãm bằng nước giếng khơi thoảng mùi hương chè quê hương. Bà con, các cấp chính quyền đến thăm, động viên tri ân những người đã ngã xuống, người góp phần xương máu cho đất nước mãi mãi trường tồn.
Văn Sơn (T.T.V)
(HBĐT) - Con phố như được kéo dài ra hun hút bởi hai hàng cây xà cừ và sấu già. Mùa này đang bắt đầu thay lá, chúng thi nhau trút xuống đường biết bao nhiêu là lá. Phố tĩnh lặng. Chiều tĩnh lặng và dường như còn bao nhiêu sự thừa thãi của yên ắng nữa đã ném tất vào ngôi nhà 4 tầng cao ngất nơi đầu phố. Ngôi nhà dường như bị bỏ hoang và đang say ngủ.
(HBĐT) - Ngày Nam lên 6 tuổi, giặc Mỹ kéo hàng đàn máy bay ra đánh phá miền Bắc. Bất kể ngày đêm, tiếng bom nổ, tiếng máy bay rít trên bầu trời vốn lâu nay bình yên giữa núi rừng chỉ nghe tiếng mõ trâu, tiếng tù và, xa xa là tiếng sáo vi vu của bọn trẻ mục đồng.
(HBĐT) - Anh chỉ có một chân, một chân bị cụt trong chiến dịch tây nam Ninh Bình, ống quần buộc túm chỗ đầu gối, cứ lủng la, lủng lẳng.
(HBĐT) - Mưa xuân bay giăng giăng khắp đất, trời và nắng xuân ngập tràn để vạn vật bừng tỉnh sau mùa đông dài im ngủ. Bởi lãng quên không có hoa ở trên đời nên phải chăng những bông hoa nhỏ xinh tôi yêu chỉ khiêm nhường đứng bên bờ dậu.
(HBĐT) - Năm nay mẹ vừa tròn 80 tuổi. Tuổi tuy đã cao nhưng mẹ vẫn nhanh nhẹn, minh mẫn. Mẹ dạy con, dạy cháu việc đâu ra đấy. Con cháu muốn làm lễ mừng thọ nhưng mẹ gạt đi:
(HBĐT) - Mới sớm mà ông Nghị đã nhấp nhổm, thay bộ quân phục vẫn nguyên nếp đã lâu ông không mặc. ông dặn với bà “Tôi đi gặp mấy ông bạn để chuẩn bị cho ngày thầy thuốc Việt Nam, chiều mới về, bữa trưa bà đừng chờ cơm”.